Thái Hậu Chọn Phu Thiên Thiên Tuế

Chương 30 : Người trong lòng như nguyệt

Ngày đăng: 01:15 22/04/20


---- a a a, soái ca oai hùng, Như Nguyệt vì sao ngươi lại có thể....



”Thái hậu, nô tỳ ở đây!” Ngay lúc ta phát điên, tiểu cô nương Như Nguyệt rốt

cuộc xuất hiện, khuôn mặt mộ bộ ửng đỏ, dáng vẻ vô cùng tư xuân, ta liếc nhìn nàng một cái, tâm tình hết sức khó chịu.



Nhân gia ta, Hoàng thái hậu tôn quý SAMA*, hôm hay còn đang giãy dụa vấn đề tính toán xuất cung, nàng đi vào lại có thể bắt đầu tư xuân? Khó chịu, cực độ khó

chịu, ta chân mệnh thiên tử còn không biết ở trong góc nào, nàng thì đã

có người trong lòng, ô oa, nhân gia đố kỵ mà.



(*) SAMA: ai xem

anime thì biết nhé.... từ này ý chỉ cách gọi người mình kính trọng... có thân phận to lớn...như từ Dono ý.... 2 từ này cùng nghĩa nhưng mà tuỳ

theo trường hợp mà dùng Sama hoặc Dono để gọi người mình kính trọng ^.^



”Vừa rồi làm cái gì đó? Nhìn như thế nào xuân ý dào dạt?” Ta chua chát mở

miệng, đáng ghét, sẽ không thật là tiểu thái giám nào nhé, nếu thật sự

là vậy, ta sẽ ném tên thái giám hỗn đản này vào bắc cực để đi bơi mùa

đông...



”Nô tỳ...” Mặt Như Nguyệt càng đỏ hơn, lấm lét nhìn trái phải một chút, sau đó lôi kéo ta chạy.



Ta chau mày không kịp đề phòng, bị nàng lôi kéo, cả người nghiêng nghiêng, thật vất vả cước bộ mới vững vàng, theo nàng chạy, nha đầu kia, thần bí hề hề làm gì nha?



”Ta vừa mới nhìn thấy hắn, hắn thực sự đã trở

về, ta....” Như Nguyệt kích động không kiềm chế được, mà ta bắt đầu vạn

phần hồ đồ, nha đầu kia nhìn trúng người tình, rốt cuộc là ai nha?



”Hắn là ai vậy?” Ta nghe thấy được hơi thở của bát quái. Ưm, xem ra người

đàn ông này không phải người trong cung, ta thở phào nhẹ nhõm, không

phải tên thái giám là tốt rồi...



”Hắn...” Mặt của Như Nguyệt đỏ

bừng, vừa nhắc tới hắn, mà mặt bắt đầu đỏ, một câu nói cũng không nói ra được, ta thở dài, ai ai ai, xem ra dường như không thể trông cậy vào

bản thân Như Nguyệt thành thật khai báo, quên đi, chờ ta tự mình đi xem

xét.
nha.



”Nói cho ta biết, xảy ra chuyện gì?” Ta nhẹ giọng mở miệng,

ánh mắt nhìn về phía ngự thư phòng, tưởng tượng thấy vị Uy Vũ tướng quân kia ở trong đó, chỉ sợ hắn cũng là hận chết ta.



”Năm ấy, hậu

cung tuyển tú nữa, ta cũng đến tuổi, thế nhưng ta và Đổng đại ca... cha

Đổng đại ca liền van xin têt3 tướng đại nhân, xin Hoàng hậu biện hộ cho

chúng ta, Hoàng thượng lúc này đồng ý, cũng đáp ứng chủ hôn cho chúng

ta, chính là, Hoàng thượng khen ta ôn nhu nhã nhặn trầm tĩnh, thế nhưng

mà Thái hậu....” Nói đến đây, Như Nguyệt nhìn ta liếc mắt, không có tiếp tục nói hết.



”Không cần nói, ta hiểu được.” Ta phất tay một cái, tâm phiền ý loạn, thảo nào Thu Nhược Thuỷ không tin ta đối với Hạ Hầu

Dận không có tâm tư kia. Cảnh tượng lúc đó tám phần mười là Thu Nhược

Thuỷ mang theo Như Nguyệtn đi mời Hạ Hầu Dận thành toàn, mà Hạ Hầu Dận

là đang cùng Đoạn Phiêu Phiêu chung một chỗ, Hạ Hầu Dận trong lúc vô ý

khen Như Nguyệt một câu, mà Đoạn Phiêu Phiêu này lại ghen, vì vậy tìm

một lý do tịch mịch liền đưa Như Nguyệt tiến cung, phá huỷ một chuyện

tốt...



”Như Nguyệt, ta có lỗi với ngươi.” Ta thở dài, đi lên vỗ

vỗ vai Như Nguyệt, sau đó đi về phía ngự thư phòng, bọn họ đều đã ở đây, như vậy đúng lúc, vốn còn muốn lưu Như Nguyệt thời gian nhiều chút, thế nhưng hiện tại xem ra quên đi cỏn phải thành toàn cho hai người kia sớm một chút, tránh cho ta làm bậy quá nhiều, không tới kiếp sau bị báo

ứng, kiếp này liền không tìm được một nam nhân tốt.



Thà rằng huỷ đi mười ngọn cầu, không huỷ đi một cuộc hôn nhân nào.



”Thái hậu, người đây là muốn?” Ước chừng mới vừa đi được hai bước, Như Nguyệt kéo ta lại, biểu tình cấp thiết.



Ta dừng lại, hướng nàng cười cười, than nhỏ, “Đứa ngốc, đương nhiên là dẫn ngươi đi gặp hắn một chút, lâu như vậy không thấy, tự nhiên sẽ rất có

nhiều lời muốn nói đi, hắn tiến cung, không nghĩ bất ngờ gặp ngươi, đi

xem hắn chút nhé, về phần chuyện của các ngươi, vốn ta có dự định chờ

thêm đoạn thời gian, nhưng hiện tại xem ra, con gái lớn không dùng được

nữa, sớm một chút thành toàn cho các ngươi cũng tốt.