Thái Hậu Chọn Phu Thiên Thiên Tuế

Chương 36 : Liệt nam sợ triền nữ

Ngày đăng: 01:15 22/04/20


Editor: NaNi (hoathiennguyet)



―― Theo đuổi nam nhân, phải không ngoại phiền toái: quấn lấy hắn, không buông tha hắn, xem hắn chạy đâu cho thoát.



Sau khi Hạ Hầu Lâm ngủ, ta lặng lẽ rời khỏi phòng, thở dài.



Ai, nha đầu này thật là đơn thuần, nhìn nàng ta cũng hâm mộ nữa, dám yêu

dám hận, nói thích là thích, nói muốn theo đuổi sẽ theo đuổi, thật là

một chút gánh nặng cũng không có, thật tốt, ta ước có cá tính như nàng

vậy, trực tiếp phủi tay xuất cung bỏ đi là tốt rồi.



Được rồi được rồi, chuyện như vậy tốt hơn từ từ ngẫm lại đi, ta không muốn

một mình mình không cẩn thận đắc tội hoàng đế đại nhân gây ra tại họa

cho người nhà, mặc dù nói ta cũng không phải là Đoạn Phiêu Phiêu thật,

nhưng cũng không có ý khiến người nhà của Đoạn Phiêu Phiêu cùng chịu tội với ta, hơn nữa, đối với bọn họ, ta còn có nhu mộc tình cảm, sẽ không

hy vọng thấy người khác bị ta làm liên lụy đâu. Lại nói tư tưởng của nữ

tử thế kỷ 21 là có làm có chịu có gan chịu trách nhiệm, người nào làm

người đó chịu.



Cho nên, thấy sự đơn thuần của Hạ Hầu Lâm, ngược lại ta có chút hâm mộ.



”Thái hậu thật sự phải giúp công chúa sao?” Như Nguyệt đi theo ta vào trong

sân, trầm mặc hồi lâu cuối cùng cũng chủ động mở miệng.



Ta gật

đầu, trả lời khẳng định, “Đúng vậy, phải giúp. Hôn sự của ngươi, chờ

chuyện của công chúa có kết quả rồi, ta sẽ nói với hoàng thượng, Như

Nguyệt, ta sẽ không bạc đãi ngươi.” Trước khi đi, phải bố trí ổn thoả

tất cả mọi người đã, làm phu nhân tướng quân, đến lúc đó Hạ Hầu Dận nể

mặt Đổng Lăng Văn, hẳn là sẽ không làm khó với Như Nguyệt. Dù sao, ta có thể không nhờ sự trợ giúp của lão đa lão ca ta, nhưng mà muốn xuất

cung, cửa ải Như Nguyệt này, nhất định là phải vượt qua. Nói nàng không

biết chuyện, trừ khi Hạ Hầu Dận là đồ ngốc.



”Thái hậu, nô tỳ

không có ý này.” Như Nguyệt sửng sốt, rõ ràng không nghĩ tới tự nhiên ta sẽ nói việc này, nhưng mà nhắc tới hôn nhân đại sự, Như Nguyệt vẫn là

xấu hổ.



Ta quay đầu vỗ vỗ vai của nàng, rất nghiêm túc mở lời,“Như Nguyệt, lời ta nói là thật, ngươi là bạn duy nhất của ta trong

cung, ta không thể không có trách nhiệm cho hạnh phúc của ngươi, ta bằng lòng với ngươi, sẽ làm được, hơn nữa Như Nguyệt, ta nghĩ, ta cũng nên

nói cho ngươi biết, ta thật sự có ý nghĩ này.” Nói xong, ta thở dài,

nhìn ánh mắt của Như Nguyệt, “Ta có thể tin tưởng ngươi không?”


”Vậy sao?” Đại nhi tử rất không tin tưởng ta.



”Dĩ nhiên.” Ta vỗ ngực bảo đảm, “Ta cái gì cũng không nhớ, quen thuộc với

các ngươi, vốn là mới gặp mặt Lâm nhi, chỉ là nàng thích đại ca của ta,

vừa khéo ta muốn tìm một tức phụ (nàng dâu) cho đại ca ta, ngươi lại

đồng ý, ta mới giúp nàng chứ sao.” Nịnh bợ nhất định là phải tâng bốc,

còn phải tâng bốc có trình độ.



”Như vậy à.” Hạ Hầu Dận kéo dài

ngữ điệu cười như không cười nhìn ta, bỗng nhiên lộ một nụ cười thật xảo trá, “Vậy nếu cuối cùng ta không tán thành thì làm thế nào?”



”Không tán thành?” Ta choáng váng, mơ hồ ngơ ngác nhìn Hạ Hầu Dận, không phải

đâu, hắn không tán thành? Ta đột nhiên đứng lên đẩy hắn ra một cái, lập

tức chạy ra ngoài, đồng thời hô to, “Như Nguyệt, chuẩn bị kiệu!”



Không được không được, Hạ Hầu Dận không tán thành việc ta loạn chút uyên

ương, đây không phải là để cho ca của ta liên lụy cửu tộc tự tìm đường

chết sao? Không được, ta phải đuổi Hạ Hầu Lâm về!



Kết quả, buồn

rầu không kịp đề phòng bị ta đẩy ngã Hạ Hầu Dận vô cùng ai oán đứng lên, từ phía sau ôm cổ ta, “Phiêu Phiêu, người muốn đi đâu? Người bỏ rơi

ta.” Phun, thật rất có...... Kịch vui hiệu quả.



”Mẹ nó,vậy

cho ta ở lại chổ mát mẻ bên kia đi, ngươi không phải đồng ý còn không

sớm nói, ta cũng không muốn tru di cửu tộc nhà của ta!” Ta nổi giận đá

bay đại nhi tử tay như bạch tuộc tám chân, lớn tiếng rống to, “Cút ngay, ta muốn đi ngăn cản muội muội bảo bối kia của ngươi theo đuổi ca ca của ta!” Soái ca cũng không thể như vậy mà rơi đầu!



”Đợi chút, không phải là ta nói đùa thôi sao, dĩ nhiên ta đồng ý muội muội ta theo đuổi

ca ca người......” Hạ Hầu Dận ngượng ngùng kéo lấy ta, ra sức giải

thích.



Hắn nói chưa dứt lời, càng nói ta càng giận rồi, nói đùa? Giết cửu tộc mà là vui đùa sao?



Mẹ kiếp, Hoàng đế đáng chết quả nhiên là ngu ngốc, một quyền của ta nhắm

vào đầu giáng xuống, kết quả để hắn hưởng trọn, còn không biết xấu hổ sờ sờ mu bàn tay của người ta, đản nghiêm mặt còn thân hơn đã tới (chổ này ta không hiểu phải dịch ra sao), “Phiêu Phiêu, người ta không có cố ý

mà...... A a, Phiêu Phiêu người đánh ta......”



Cùng với một tiếng kêu gào, rốt cuộc ta cũng thành công đánh Hoàng đế......



Chỉ là, không biết kế hoạch truy phu của công chúa đại nhân, thuận lợi hay không......