Thái Hậu Chọn Phu Thiên Thiên Tuế

Chương 52 : Lên đi, Hạ Hầu Du

Ngày đăng: 01:15 22/04/20


Vì raw thiếu chương 50, 51 nên mình gửi các bạn chương 52



Editor: linglink



Beta: Thảo My, Melodysoyani



―― Tục ngữ nói rất đúng, không chết trong im lặng thì sẽ vùng lên trong lặng lẽ, sau khi liên tục ăn dấm chua n lần, Hạ Hầu Du phát hiện, đối phó với vị mỹ nhân chậm hiểu kia nhà hắn, thì chỉ có một biện pháp, đó chính là: Bá vương ngạnh thượng cung (1).



(1) Bá vương ngạnh thượng cung: Bá vương dùng sức kéo cung; cưỡng gian; cậy mạnh bức hiếp.



"Uh huh, Phiêu Phiêu, trong khi cười ngây ngô thì có phải nàng nên cho bọn ta một lời giải thích hay không?" Lúc này, Hạ Hầu Du và Thẩm Không Minh lại cùng chung một chiến tuyến chất vấn ta, chậc chậc, quả nhiên rất khó lý giải tình bằng hữu giữa nam nhân với nhau, cho nên ta không giải thích mà cảm thấy rét run. 



"Việc này việc này, giải thích cái gì?" Ta chớp mắt, vô tội hỏi, không phải là người ta tới ngắm trai đẹp đùa giỡn một chút sao, bù đắp một chút thiếu thốn lúc trước không thể đùa giỡn Hạ Hầu Dận, dù sao Thẩm Không Minh cũng là Hoàng đế, trêu đùa một chút để cho ta cân bằng tâm lý.



"Rốt cuộc nàng tới nơi quỷ quái này để làm gì?" Hạ Hầu Du mất kiên nhẫn.



"Ta tới gặp Thẩm Không Minh." Ta tiếp tục chớp mắt vô tội.



"Chậc, Hạ Hầu Du, Phiêu Phiêu đã không còn là Hoàng thái hậu nữa, bây giờ nàng ấy là nữ tử chưa thành thân tự do tự tại, muốn đi đâu thì cũng là tự do của nàng ấy, nếu như Phiêu Phiêu tới để gặp ta, vậy thì mời ngươi tránh sang một bên, Phiêu Phiêu, chúng ta đi, ta dẫn nàng đi nếm thử đặc sản của Tù Ảnh quốc bọn ta." Nói xong, Thẩm Không Minh cực kỳ vui mừng đi tới kéo tay của ta, vô cùng đắc ý trợn mắt nhìn Hạ Hầu Du một cái, rồi kéo ta đi.



Kết quả, tiểu nhi tử cũng không phải là đèn đã cạn dầu, hắn đang nhàn nhã đi theo ở phía sau bọn ta miễn cưỡng mở miệng: "Đặc sản? Chẳng lẽ là giun đất sao?"



Tiểu nhi tử vừa dứt lời, tâm tình vốn đang hết sức phấn khởi của ta lập tức biến mất, ta không kiềm chế được bật cười, đặc sản của Tù Ảnh quốc là giun đất sao? Chết mất, may mà tiểu nhi tử lường trước được.



Nhưng mà, đã kích thích mạnh tới sự thèm ăn của ta, trời ạ, nghĩ đến loại động vật thân mềm  nhũn kia, toàn thân ta đã bắt đầu không thoải mái.



Tiểu nhi tử, quả nhiên ngươi gan dạ.



Chỉ có điều, không ngoài dự đoán, lời nói của Hạ Hầu Du làm cho Thẩm Không Minh cực kỳ bất mãn: "Hạ Hầu Du khốn kiếp, ngươi nói cái gì?"




Ta nháy nháy mắt, lại quên mất một chuyện, đó chính là bình thường cổng thành bị cháy đều làm liên lụy đến cá dưới ao (2).



(2) Cổng thành bị cháy làm liên lụy đến cá dưới ao: cổng thành bị cháy, mọi người đều chạy ra hồ múc nước để chữa cháy bảo vệ thành, múc hết nước thì cá bị chết. Câu để chỉ khi không mắc họa, hoặc vì liên lụy mà gặp họa hay tai ương.



Xem đi, sau khi tiểu nhi tử và Thẩm Không Minh đánh đến nỗi ngươi chết ta sống, tiểu nhi tử đột nhiên đưa tay ra ôm ngang người ta rồi chạy đi, sau đó vô cùng huyền ảo ôm ta bay lên, chạy cách xa hoàng cung.



"Ta biết ngay không thể để cho nàng tới nơi này, Phiêu Phiêu, nàng thật sự là quá biết trêu hoa ghẹo nguyệt." Khi tiểu nhi tử ôm ta một mạch vượt qua muôn vàn khó khăn ra khỏi phạm vi của Tù Ảnh quốc, lúc bước lên lãnh thổ Hy Thừa quốc lần nữa, tiểu nhi tử bắt đầu cười gằn, đè ta ở phía dưới.



Việc này việc này, Hạ Hầu Du muốn làm gì?



"Nhi tử......" Ta run rẩy nhìn khuôn mặt anh tuấn tiêu sái của tiểu nhi tử, vô cùng căng thẳng.



"Bây giờ ta không phải là nhi tử của nàng nữa, Phiêu Phiêu." Hạ Hầu Du cười có chút giảo hoạt.



"Du, ngươi buông ta ra, ngươi rất nặng......" Ta không có sức chống cự.



Tiểu tử xấu xa, muốn làm gì hả?



"Nhưng mà, ta không muốn buông nàng ra đấy?" Hạ Hầu Du kiên quyết, cười xấu xa nhìn ta, đột nhiên cúi đầu, lúc ta phát hiện mặt của Hạ Hầu Du càng phóng to ở trước mắt ta, thì môi của hắn đã hôn lên môi của ta.



Trời ơi, lại bị hôn, ta mở to mắt đầu trống rỗng.



Thế nhưng lần này, dường như tâm tình của ta, rất phức tạp.



Muốn đẩy ra, nhưng hình như ta không muốn dễ dàng đẩy ra như vậy, ta, Hạ Hầu Du, rốt cuộc......



Rốt cuộc, loạn rồi.