Thái Hậu Chọn Phu Thiên Thiên Tuế

Chương 55 : Đại hiệp trong truyền thuyết

Ngày đăng: 01:15 22/04/20


Editor:Thảo My



Beta: Melodysoyani



―― Đại hiệp dùng để làm cái gì? Phiêu Phiêu viết, để cho bạn trai ghen, giúp tình cảm ấm lên.



"Cái đó, ta xin các người đừng cãi nhau nữa." Mắt thấy thế cuộc giương cung bạt kiếm đáng sợ trước mắt, ta dứt khoát quyết định khuyên can: "Phía sau còn có quan binh đang đuổi giết, các ngươi đổi lại thời gian đánh nhau có được không?" Thật là, muốn đánh nhau thì cũng nên đi đầu đường làm một hình thức mại nghệ ok, nếu không kiếm tiền thế nào? Ta trợn trắng mắt nhìn hai tên ngu ngốc không có đầu óc buôn bán, được rồi, ta thừa nhận, gần đây đầu óc bản tiểu thư có hơi mê tiền.



Nhưng hết cách rồi, ra cửa sẽ phải ăn, mặc, ở, đi, người ta trước kia không lo việc nhà không có gạo củi, bây giờ mỗi ngày người ta kiếm tiền rất có cảm giác cách dùng tiền tài. Cho nên, dĩ nhiên muốn bắt đầu vơ vét của cải.



Hai vị soái ca đáng lẽ đều sắp đánh nhau, hết cách rồi, một là thiếu niên hiệp khách tâm cao khí ngạo, một là vương gia quý khí mười phần, có lẽ đời này cũng không học chuyện cúi đầu với người khác.



Kết quả là, cái này, trường hợp đầy đủ bộ phận thời gian địa điểm rồi.



Chỉ là hai người hoàn hảo cũng biết không nên chọc phiền toái, chứng kiến bọn quan binh từ sau lưng vọt tới, hai tên ngu ngốc lập tức xông lên xe ngựa, lại một lần nữa, chúng ta dùng xe ngựa vượt qua kỷ lục Guinness thế giới, cái tốc độ này, thật sự làm cho người ta cảm thấy sợ......



Nếu không phải là tiểu nhi tử ôm thật chặt ta, ta thật hoài nghi ta sẽ bị quăng xuống xe ngựa mất, ta thề, ta thật sự là không làm người đọc kinh sợ, sau khi chúng ta thật nhanh bỏ  xa quan binh tiến vào một thành thị, bánh xe bị bễ ra......



Xe ngựa đáng thương, tiêu tan mất hết.



Chỉ là, chiến tranh của nhóm soái ca vẫn không kết thúc.



Cái này, người ta đói bụng đến nửa chết nửa sống chỉ muốn đi ăn cơm, bọn họ khỏe không, lại có thể làm đấu ngưu trước mặt mọi người, mắt đỏ lên quả đấm siết chặt, mắt thấy sẽ lập tức bắt đầu đánh nhau.



Ta bỗng nhiên nhanh trí khẽ động, bắt đầu lớn tiếng thét: "Đại gia đi qua đi lại không nên bỏ qua, một vị là mỹ thiếu niên ôn nhu, một vị là hiệp sĩ giang hồ nhanh nhẹn, giữa bọn họ sắp diễn ra một cuộc tỷ võ kinh thiên địa khiếp quỷ thần, ( kỳ. thư. Lưới - chỉnh. Để ý. Nói. Cung) các vị các vị, mau đến xem, nếu như cảm thấy đánh đặc sắc thì thưởng tiền, có tiền cho tiền, không có tiền cho một tràng vỗ tay, các vị các vị, mau đến xem."



Ưm, hai mỹ thiếu niên trong lúc chiến tranh, tuyệt đối có thể kiếm một khoản đó, ta nháy mắt, vô cùng hưng phấn tiếp tục thét, Amen, ta thấy được tiền tiền đang bay tới với ta, cuộc sống thật là vô cùng hạnh phúc.



"Phiêu Phiêu, nàng ở đây nói hưu nói vượn cái gì đấy, nàng đưa ta thành giang hồ mải võ rồi hả, nàng có nghèo như vậy sao?" Tiểu nhi tử nổi đóa, cũng chỉ là đối với ta.



"Thôi đi, đánh không lại cứ việc nói thẳng." Đồng chí hiệp sĩ tương đối có tinh thần khiêu khích.



Chỉ là tiểu nhi tử rất sáng suốt không để ý hắn, mà là ôm ta, nhanh chóng chạy ra phía ngoài đám người, mà y phục  của bạn học hiệp sĩ bị ta níu lại, không thể làm gì khác hơn là đi theo chúng ta cùng nhau chạy.




Ưmh, mặc dù bị soái ca ôm và dây dưa là một chuyện vô cùng hạnh phúc, nhưng bị người của Thu Văn Hách truy sát cũng rất đau khổ, trời ạ, ta không muốn bị Thừa Tướng cùng hoàng hậu gây phiền toái.



Vì vậy ta liều mạng giãy giụa, đáng tiếc vô dụng, hơi sức của tiểu tử này thật sự rất lớn, làm cho người ta xem thế là đủ rồi......



"Buông ta ra... Lỗ Á." Ta kêu cứu: "Du, cứu ta."



"Tiểu tử, buông tay, nếu không ta sẽ nướng ngươi trước." Tiểu nhi tử hùng hổ mở miệng, vô cùng nóng nảy.



"Không thả, trừ phi ngươi để cho ta làm đầu bếp của ngươi." Người này, phi thường có tinh thần kính nghiệp cố chấp nha.



Ta rốt cuộc vô lực rồi, thương xót  nhận thua: "Ok, không thành vấn đề, nhưng mà trước mắt chúng ta còn chưa có tiệm cơm, chờ chúng ta mua một cái tiệm cơm, sau đó sẽ mời ngươi thử một chút công lực làm đầu bếp, sau đó tiến hành kế hoạch thuê ok?" Ta nháy mắt thương lượng  với Lỗ Á.



"Phiêu Phiêu, hắn là khâm phạm." Hạ Hầu Du nhắc nhở ta.



"Ta không sẽ chọc phiền toái, ngày ngày sống ở phòng bếp sẽ không có người phát hiện." Bạn học Lỗ Á  lập tức giải thích: "Hơn nữa ta đánh nhau rất lợi hại!"



"Đây cũng là......" Ta cùng Hạ Hầu Du đồng thời gật đầu.



"Tuy nhiên......"



"Tuy nhiên làm sao?" Đối với Lỗ Á đột nhiên nói "tuy nhiên", ta cùng Hạ Hầu Du hoàn toàn không hiểu.



"Không phải nơi này có sẵn tiệm cơm sao? Làm sao còn phải đi mua?" Bạn học Lỗ Á rất thuần khiết thiện lương nhìn chúng ta, hắn rất vô tội   nháy mắt to: "Cái quán cơm này không tốt sao?"



"Thế nhưng quán cơm không phải của ta." Đầu óc ta bị buộc lại......



"Vậy thì biến thành của chúng ta là được rồi." Bạn học Lỗ Á chẳng hề để ý mở miệng, sau đó vỗ vỗ bả vai của ta: "Ngoan, xem ta, một lát ta sẽ khiến tiệm cơm này biến thành của ngươi." Nói xong,  bạn học Lỗ Á huýt sáo xuống lầu, giọng điệu kia, ta nên hình dung như thế nào? Tóm lại,  còn lưu manh hơn cả lưu manh,  còn thổ phỉ hơn cả thổ phỉ.....



Ta cùng Hạ Hầu Du hai mặt nhìn nhau, trời ạ, chẳng lẽ, mặt khác hiệp khách là: ác bá thêm cường bạo cướp đoạt?



Ta muốn té xỉu....