Thái Hậu Chọn Phu Thiên Thiên Tuế

Chương 60 : Ba nam nhân một tuồng kịch

Ngày đăng: 01:15 22/04/20


Editor: Tử Sắc Y



Beta: Heisall



―― Nếu như nói một nữ nhân giống như 500 con vịt, như vậy thì ba nam nhân nhất định là hơn 3000 con vịt, ngàn vạn lần đừng nghĩ rằng nam nhân mỹ đức (có phẩm hạnh tốt) trầm tĩnh, điều đó hoàn toàn là sai lầm. Sau khi phát hiện Hạ Hầu Duật không biết xuất hiện từ nơi nào, ta và Hạ Hầu Du lập tức có chung suy nghĩ bắt đầu tăng nhanh tốc độ chạy trốn, nói giỡn, hiện tại tiểu tử này là tâm phúc bên cạnh hoàng đế, nếu vạn nhất hắn phụng chỉ theo ý của người nào đó, vậy xem như gay go, lúc này chúng ta không có sở thích bị người bắt quay về. Nghĩ tới đây, chúng ta lập tức chạy như điên, nhưng thật bất hạnh là, chúng ta chỉ có đôi chân nhưng trái lại tên khốn kiếp Hạ Hầu Duật này còn dẫn theo rất nhiều người, rõ ràng là đến vì chúng ta. Lúc này, còn chưa chạy ra khỏi phạm vi quán trọ, thì chúng ta đã bị bao vây.



"Hừ hừ, để cho các ngươi chạy này, để cho các ngươi chạy này, bây giờ ta xem các ngươi chạy trốn đến đâu, dẫn tất cả đi cho ta." Lúc này Huyện thái gia ra oai, hết cách rồi, người ta có Quận Vương làm chỗ dựa mà. Ta và Hạ Hầu Du liếc nhau một cái, sau đó mới cười ha hả ra tiếng, lúc này mặt Lỗ Á đã tái xanh cả rồi.



"Này, đây là lúc nào mà các ngươi còn có tâm tình cười?" 



"Tại sao không được cười? Lão già này nói lời buồn cười đến thế, không cười thì sẽ có lỗi với hắn đó." Hạ Hầu Du nhàn nhạt mở miệng.



"Đúng vậy, đúng vậy." Ta gật đầu mạnh: "Này, lão đầu, chúng ta cũng không phải là người dễ bắt nạt đâu nha." Ta vừa nói, vừa ném mị nhãn (ánh mắt xinh đẹp) cho cháu trai. Kể từ khi biết tình yêu bi kịch phong hoa tuyết nguyệt giữa cha Hạ Hầu Duật và mẹ ta khi còn trẻ, ta rất có hứng thú với Hạ Hầu Duật.



"Không phải đã bị bọn họ tóm được sao?" Bạn học Lỗ Á bắt đầu ủ rũ cúi đầu.



"Các ngươi có rãnh rỗi để cười, còn không bằng đi viết di chúc."



"Không sai, nhất định ta sẽ chỉnh cho các ngươi chết đi sống lại, hừ hừ, để xem các ngươi còn dám khinh thường bổn quan không." Huyện thái gia vô cùng hưng phấn.



"Có thật không?" Ta nháy mắt nhìn Hạ Hầu Duật: "Cháu trai thân ái, ngươi trăm cay ngàn đắng đến nơi này là vì muốn nhìn ta và Du vào tù ngồi hả? Đừng nhàm chán như vậy chứ."



"Dĩ nhiên là không thể rồi." Hạ Hầu Duật nhanh nhẹn đi về phía chúng ta, hết sức dịu dàng cầm tay ta lên hôn một cái.



"Phiêu Phiêu thân ái, ta nhớ ngươi đến thế, sao có thể cam lòng ném ngươi vào nhà lao?" Nói xong, Hạ Hầu Duật lập tức bị tiểu nhi tử của ta ném ra ngoài. 




"Cho xin đi, các ngươi đừng tranh cãi nữa, ta không đến bắt trộm." Hạ Hầu Duật bị ầm ĩ đến nhức đầu, kết quả, hắn còn chưa nói hết, Hạ Hầu Du và Lỗ Á đã liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau hét lớn với Hạ Hầu Duật, "Đùa hả, nếu không phải đến bắt trộm, sao ngươi không nói sớm."



Hạ Hầu Duật lập tức trừng to hai mắt, im lặng; ta quay đầu sang chỗ khác, cười trộm.



"Thiệt là, hại lão tử khẩn trương nửa ngày." Lỗ Á giật nhẹ tóc, bộ dạng như ta là đạo tặc ta sợ ai, mà tiểu nhi tử cũng thở dài một hơi: "Hạ Hầu Duật, bây giờ tiểu tử ngươi ngày càng biết dọa người." 



"Hắc hắc, không như thế sao có thể chỉnh ngươi." Hạ Hầu Duật nhún nhún vai, hoàn toàn không có  chút áy náy, "Thật không có đạo lý, ta mệt sống mệt chết lâu như vậy, mà ngươi lại nhàn nhã cho được, ta còn hận không thể đẩy hết toàn bộ sang người ngươi." 



Đứa nhỏ này quả nhiên...... Suy nghĩ có vấn đề, ta chảy vạch đen. Chỉ là, đoán chừng trong lòng rất bất bình đây, ta cười trộm, nhưng ngay sau đó nghĩ đến Hạ Hầu Dận, ta lại bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Ài, thấy đại nhi tử thế này, trong lòng ta làm sao cũng không thoải mái được.



"Thôi đi, ta cho ngươi biết, ngươi cũng không nên đến đây nói với ta những chuyện đó có được hay không, mau thành thật khai báo, nếu không phải đi bắt trộm, chẳng lẽ ngươi muốn kháng nghị Hạ Hầu Dận điên cuồng vì công việc nên bỏ nhà ra đi, vừa hay tìm thấy được chúng ta?" Hạ Hầu Du đánh mắt nhìn sang, Hạ Hầu Duật lập tức ủ rũ mặt mày. 



Ặc, chẳng lẽ còn có nội tình nữa? Ta lập tức mở to mắt, trông mong dõi mắt nhìn Hạ Hầu Duật: "Duật, rốt cuộc mục đích ngươi đến đây là gì?" Ta chần chờ mở miệng, cảm thấy, lại có dự cảm xấu......



"Aiz, chuyện này, nói ra rất dài dòng." Hạ Hầu Duật gục đầu ủ rủ: "Đừng nói nữa, tóm lại, thật sự là một tin dữ." 



"Không nói thật sao?" Tiểu nhi tử chợt cười đến vô cùng dịu dàng thân thiết, sau đó dùng một cước đạp Hạ Hầu Duật lăn ra ngoài: "Chuyện gì còn không nói rõ thế mà dám nói tin dữ, tất cả đều cút ra ngoài cho ta, chỗ ta không chào đón sinh vật bỏ trốn không rõ mục đích." Có khi tiểu nhi tử vô cùng bạo lực, nhưng lại rất đẹp trai......



"Nói không sai." Lỗ Á huýt sáo một tiếng với sinh vật đang bò từ ngoài cửa sổ vào  ―― Hạ Hầu Duật đáng thương.



"Vậy thì không cần quan tâm đến hắn nữa, soái ca, mỹ nữ, chúng ta ăn cơm tối thôi." 



"Được!" Tất cả chúng ta đều chạy đi ăn cơm, lúc này, rốt cuộc Hạ Hầu Duật cũng miễn cưỡng đứng lên, sau đó thâm tình quỳ trước người ta, sau đó nắm lấy tay của ta, trong mắt lóe lên sóng nước trong vắt, nhu tình bắn khắp bốn phía mở miệng: "Thân ái, gả cho ta đi, ta đến cầu hôn......"