Thai Phụ Nhà Bên, Cậu Vẫn Khỏe Chứ?

Chương 6 :

Ngày đăng: 21:18 20/04/20


Trưa hôm sau, lúc Ngô Minh đang ở nhà làm vệ sinh thì tiếng gõ cửa vang lên.



Nhìn liếc qua mắt mèo thì đúng là Tần  Không, còn ôm laptop, xem ra là tới trả đồ.



Vừa mở cửa, Tần Không liền đưa laptop ra, nói: “Cám ơn cậu nhiều lắm.”



Ngô Minh chợt nhớ đến chuyện tối hôm qua, mặt thoáng chốc đỏ bừng, ngượng ngạo không biết nên trả lời thế nào, chỉ nhận lấy laptop rồi đứng đơ ra đó.



Tần Không thấy hơi kỳ quái, không biết cậu hàng xóm đỏ mặt làm gì: “Sao vậy?”



“Không không —“ Ngô Minh luống cuống, “Tôi, tôi…. Không, không có gì đâu. Hàng xóm giúp đỡ nhau là chuyện nên làm mà.”



Tần Không cười nói: “Hôm nào tôi mời cậu ăn!”



“Cái đó…” Ngô Minh nhìn qua laptop, “Máy tính của anh chưa sửa xong đúng không, nếu cần dùng thì cứ giữ lại đi.”



Tần Không khoát khoát tay, giải thích: “Không cần đâu, chỉ là chỗ cắm nguồn bị hỏng, hai ngày nữa là sửa xong rồi, tôi không vội dùng đâu.”



Ngô Minh gật gật đầu, nói: “Ừ, anh có cần thì cứ nói nhé.”



Tần Không xua tay, “Vậy tôi về đây.”



Ngô Minh quay về phòng, ôm vi tính lăn lộn gào khóc trên giường —



Sao mình lại không biết nói chuyện thế chứ! Lại bị chê cười rồi chiếp chiếp chiếp.



Ở nhà bên cạnh, Tần Không vừa đóng cửa xong liên ha ha cười vài tiếng. Hàng xóm tốt bụng thật tốt, lúc đỏ mặt trông cứ như thẹn thùng á, cười lên cũng rất đáng yêu.



Đối tượng kén vợ của mình sao, hắn ngẫm nghĩ một hồi, chắc là giống như hàng xóm, tốt bụng đáng yêu, nhìn qua có vẻ mềm mềm sờ sướng lắm, đúng là loại mình thích.



Có điều tai có vẻ không tốt lắm?



Mình hát hò mỗi ngày như thế, tầng trên tầng dưới đều khéo léo nhắc nhở vài lần rồi, sao sát vách lại chẳng hề có ý kiến gì hết?



***



Ngày nghỉ mùng một tháng năm trôi qua rất nhanh, lại đến ngày đi làm độc ác rồi.



Lúc Ngô Minh đi làm cả người cứ như đang bay, bước trên đường cũng cười tươi như hoa, lúc ra trạm bắt tàu khóe môi vẫn cứ nhếch hết cả lên.



Lúc ra khỏi cửa còn chạm mặt Tần Không, lên tiếng chào vô cùng vui vẻ: “Chào buổi sáng.”


Ngô Minh dựa mình vào cửa, hận không thể giấu hết mặt đi, xấu hổ muốn chết.



Trở về phòng mở vi tính, bật weibo của Tình Không lên. Hôm nay viết nhiều thật đấy.



Status đầu tiên gửi lúc sáng.



CV Tình Không: Ngày đi làm vạn ác! [nước mắt]



Ngô Minh reply —



Tên trong không có tên: Sờ sờ sama, không đi làm làm sao có tiền được.



Cái thứ hai là chuyển phát một vở kịch mới, lồng diễn viên phụ.



CV Tình Không: [Chuyển phát weibo] 囧囧 Diễn viên phụ, trừ tui ra thì còn ai làm?



Ngô Minh reply —



Tên trong không có tên: Ra kịch mới, chạy vội đi nghe~



Cái thứ ba là @ từ một cô gái.



XXXXX: @CV Tình Không Tình Không-sama, nhận được bưu thiếp rồi =3=. [Hình ảnh]



CV Tình Không: [Chuyển phát weibo] He he, nhận được thì tốt rồi.



Ngô Minh reply —



Tên trong không có tên: Sama em cũng nhận được rồi > <.







Cái cuối cùng là vừa post.



CV Tình Không: Hôm nay hàng xóm không biết gặp chuyện tốt gì, có vẻ vui lắm…



Ngô Minh reply —



Tên trong không có tên: Thai phụ nhà bên có thể là sắp sinh chăng?



Tình Không trả lời: Đạp bay~



Ngô Minh nhận được trả lời lại ôm gối lăn lộn trên giường, ai da sama trả lời mình rồi ngao ngao ngao~



Tối nay nhà bên không hát. Trong lòng Ngô Minh quả thực có hơi mất mát một chút, ngồi trước máy tính, treo nick phải nick trái chờ đợi, Tình Không vẫn không lên. Cậu liền đưa tay gõ gõ tường “Cộc cộc cộc”, không ở nhà sao?



Tần Không nhà bên đang dọn dẹp tủ quần áo, nghiêng đầu chau mày một lát, tiếng gì vậy? Hình như là truyền tới từ nhà bên…



Gõ gõ tường thử xem, “Cộc cộc cộc”.



Ngô Minh xoạt một cái rút hết tay với tai về, chôn đầu vào chăn, chiếp chiếp chiếp không dậy được rồi.