Thai Rắn

Chương 11 : Qủy sai U Minh

Ngày đăng: 12:35 30/04/20


Trên người con rắn lớn không có hoa văn rõ ràng gì, chỉ có từng miếng vảy lớn màu đen, nhớ đến cảm giác khi tiếp xúc thân mật với những cái vảy này, mặt cô càng ngày càng đỏ, không cần soi gương cô cũng có thể đoán được chắc chắn mặt cô vô cùng đỏ.



Trời ạ! Cô đang nghĩ cái gì vậy?



Lấy hai tay che mặt, nếu để cho con rắn lớn thấy bộ dạng hiện giờ của cô, sẽ không còn mặt mũi gặp người khác nữa mất. Cô dùng lực vỗ vỗ mặt mình, một lúc lâu sau mới cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình giảm xuống.



Cô ngồi một góc sofa ăn đồ ăn vặt, mà con rắn lớn trên ghế sofa không nhúc nhích một chút nào. Cô duỗi ngón tay đầy mỡ tò mò chọc chọc vảy rắn của anh, cứng quá, còn lạnh như băng nữa.



Cô nhàm chán rút tay về định tiếp tục lấp đầy cái bụng của mình, bỗng nhiên con rắn lớn vươn cái đuôi ra quấn lấy cô:



- Ăn no chưa?



Cô cảm nhận được cái đuôi của con rắn lớn chui vào trong quần áo của cô, dạo chơi ở phía sau lưng cô, cô sợ tới mức ra sức lắc đầu, sau đó muốn lùi về sau.



- Anh cũng đói.



Lúc cô vùng vẫy, chỗ nào đó của con rắn dính sát vào người cô, nếu bây giờ trong tay cô có một cái kéo cô nhất định sẽ cắt thật mạnh:



- Tôi lấy đồ ăn giúp anh, anh mau thả tôi ra.



- Anh chỉ muốn ăn em thôi.



Bỗng nhiên con rắn quấn quanh người cô biến thành hình người, ôm chặt cô vào trong ngực, cằm cọ tới cọ lui trong cổ cô, trên tay cũng không thành thật, đã bắt đầu cởi quần áo của cô ra. Cô đẩy vài lần, vẫn không tránh thoát khỏi anh ta.



- Con rắn dâm đãng này.



Mới vừa nói xong trước ngực bị con rắn dâm đãng nào đó bóp mạnh một cái, đau đớn làm cô kêu ra tiếng:



- Tôi còn đói bụng đó! Tôi không muốn làm công việc dùng thể lực, tôi mệt!



Con rắn dâm đãng nào đó chuyển cô ngồi lên trên chân anh ta, bây giờ tư thế của cô biến thành… Không thể miêu tả được tư thế ái muội này:



- Công việc dùng thể lực đương nhiên là do chồng em làm rồi, đợi đứa bé sinh ra lại cho vợ.



Đúng là không biết xấu hổ:



- Ai da, đột nhiên bụng của tôi hơi đau, con trai của anh nói nó không thoải mái.



- Con anh không hiểu chuyện với em như vậy à.



Thứ che đậy cuối cùng trên người bị con rắn lớn kéo ra, ngón tay lạnh lẽo của anh vuốt ve mỗi một tấc làn da trên người cô, cảm giác vô cùng vi diệu. Hai tay của cô vòng qua cổ anh, tựa đầu vào bờ vai của anh, nếu không trốn được vậy không bằng ngủ một giấc đi!



Cô cảm thấy có thể cô là người đầu tiên làm chuyện đó trực tiếp ngủ mất, may mà sau khi con rắn lớn thỏa mãn thú tính của mình cũng không so đo với cô, còn săn sóc ôm cô đến giường ngủ!



Nửa đêm, cô mơ mơ màng màng đụng phải vảy rắn cứng rắn lạnh lẽo của con rắn lớn sợ tới mức lập tức nhảy bật dậy từ trên giường, con rắn lớn nâng đầu rắn của anh nhìn cô một cái, không nói một câu liền biến thành hình người ôm lấy cô tiếp tục ngủ, cũng không chê cô làm ầm ĩ đến anh.
Cô không biết Diệp Tử nói cách làm mồi dụ rốt cuộc là như thế nào, dù sao đến buổi tối bọn họ bảo cô một mình đi bộ bên ngoài vùng hoang vu, mà bọn họ sẽ ẩn náu ở gần chỗ cô, chỉ cần cô gặp nguy hiểm bọn họ sẽ xuất hiện. Cô cảm thấy cách làm này không được đáng tin cho lắm, nhỡ đâu thật sự gặp được quỷ, bọn họ không kịp cứu cô thì làm sao bây giờ?



Chỉ là băn khoăn của cô cuối cùng vẫn bị phủ định, chỉ có thể nghe theo bọn họ sắp xếp.



Cô đi tới đi lui chỗ phát hiện thi thể Trương Mộng lúc trước bốn năm lần, không thấy một con quỷ nào xuất hiện, lúc muốn hỏi Chung Linh xem có phải biện pháp này của bọn họ không có hiệu quả hay không, phát hiện mình cũng không biết bọn họ ẩn náu ở chỗ nào. Một người buổi tối khuya từng gặp quỷ ở nơi này, đương nhiên sẽ sợ hãi.



- Chung Linh?



Cô bắt đầu có chút sốt ruột tìm kiếm Chung Linh và Diệp Tử, nhưng gọi một lúc lâu không có ai trả lời, không thể nào! Bọn họ bỏ cô ở đây sao?



Không nên mà! Chẳng lẽ bọn họ xảy ra chuyện gì rồi?



Nghĩ tới đây cô càng sốt ruột hơn, muốn gọi con rắn lớn lại phát hiện đêm qua lúc tắm rửa xong liền tiện tay để ngọc thạch trên bồn rửa mặt.



- Chị - -



Một giọng nói sắc bén truyền vào tai cô, không biết cô bé như búp bê sứ cho cô ăn kẹo xuất hiện từ lúc nào, cô bé cười hì hì đi về phía cô.



Lại nhìn thấy cô bé cuối cùng cô cũng cảm thấy là lạ chỗ nào:



- Sao em lại ở đây một mình? Muộn như vậy còn chưa về nhà sao?



- Chị về nhà cùng em có được không?



Cô bé nói xong thì giữ chặt lấy tay cô, xúc cảm lạnh lẽo làm cô sợ tới mức nhanh chóng rút tay lại.



- Chị còn có việc, em nhanh về nhà đi.



Nói xong cô định rời đi.



Nhưng mà cô bé nhất quyết không buông ra:



- Chị, chị ăn kẹo của em rồi thì là người của em, không thể nói chuyện không tính toán gì hết…!



-----------



Dịch: Hà My



Biên tập: BảoNhi



Team: Bảo My



Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 04/10/2018