Thai Rắn
Chương 22 : Chồng rắn bá đạo
Ngày đăng: 12:35 30/04/20
Đã lý giải được rõ ràng, cô không biết Linh Mộc đang nằm trong quan tài có thể đột nhiên mở to mắt giết chết cô hay không, nhưng theo tình huống trước mắt, cô ta vẫn bị phong ấn.
Cô ép buộc mình nhất định phải bình tĩnh, cho nên con chồn kia đưa cô đến thời gian Linh Mộc còn sống, sau đó không may cô xông vào phòng đá tới chỗ này, thực ra thời gian này đều sai hết, cô phải về như thế nào đây?
Sợ xác chết Linh Mộc sẽ vùng dậy, cô đóng nắp quan tài lại, nhét khăn tay và vĩnh sinh cổ vào trong túi áo. Căn phòng đá này ngoại trừ cửa cô đi vào thì không còn cửa ra nào khác, cô tìm khắp nơi, nói không chừng có năng lực đánh bậy đánh bạ đụng tới cơ quan nào đó, có lẽ có thể đi ra ngoài.
Ngay lúc không thu hoạch được gì dự định đi theo cánh cửa cũ ra ngoài, tất cả côn trùng vừa mới chui vào quan tài đều bay ra, không có tấn công cô mà bay loạn khắp nơi không có mục đích.
Chúng nó không ngừng đụng vào bốn vách tường, nhao nhao hóa thành tro tàn rơi xuống đất, còn phát ra âm thanh ‘xèo xèo’ vì bị đốt cháy. Cô còn chưa hiểu chúng nó bị làm sao vậy, mặt đất bắt đầu lung lay, không phải sắp sập xuống đấy chứ?
Lần này không có con rắn lớn và Chung Linh mang cô ra ngoài, cô khẩn trương bất chấp tất cả mở nắp quan tài ra chui vào. Có lẽ ở chung với Linh Mộc một khoảng thời gian cho nên ta không sợ hãi lắm, hơn nữa trong quan tài có mùi thuốc kỳ lạ, giống như có thể ngưng thần tụ khí.
Thấy tảng đá trên đỉnh đầu sắp rơi xuống, cô dùng hết sức lực kéo nắp quan tài lại, sau đó liền nghe thấy tiếng tảng đá đập vào trên quan tài.
Đầu của cô cũng đụng vào quan tài, nhất thời đầu váng mắt hoa, mắt nổ đom đóm. Phòng đá càng lắc lư mạnh hơn, cô vốn ngồi cân bằng, kết quả bị hoảng sợ nên nằm bên cạnh thi thể Linh Mộc.
Quay đầu nhìn da mặt bọc xương của Linh Mộc trước mặt, cô có chút khiếp sợ:
- Dựa vào quan hệ không tệ lắm của chúng ta, cô nhất định phải phù hộ cho tôi đó!
Không lâu sau, phòng đá bị sập càng nghiêm trọng hơn, cô cảm thấy rất nhiều tảng đá đập lên trên quan tài, cô thầm nghĩ mình sẽ không bị chôn dưới đống đá này đấy chứ!
Đợi cho bốn phía yên tĩnh lại, quan tài cũng không còn lắc lư nữa, cô giơ tay đẩy nắp quan tài, nhưng quan tài đã bị tảng đá đè chặt, cô lại dùng chân đá vào quan tài, vẫn không nhúc nhích chút nào.
Nhưng mà yên tĩnh không duy trì lâu lắm, lắc lư mạnh hơn lúc trước rất nhiều, cô cảm thấy mặt đất sụp xuống, quan tài rơi thẳng xuống phía dưới, trong quá trình đó không gặp phải trở ngại, còn không ngừng xoay tròn. Cô lắc lư trong quan tài, thân thể không ngừng đụng vào quan tài ngọc, khắp nơi trên người đều xanh tím.
Cảm giác rơi xuống này giằng co rất lâu, cô loáng thoáng nghe được tiếng nước, ngay sau đó quan tài giống như rơi trên mặt nước, cũng ngừng rơi xuống. Quả thật là ở trên mặt nước, bởi vì cô có thể cảm nhận được quan tài trôi theo dòng nước.
Đã không còn tảng đá đè trên quan tài, cô muốn đẩy nắp quan tài ra nhìn xem mình đang ở nơi nào, nhưng mà đẩy lần đầu tiên không có phản ứng, cô còn tưởng rằng mình không dùng nhiều lực, lại dùng cả tay chân đẩy nắp quan tài, vẫn không có phản ứng như cũ, không phải cô bị đậy kín bên trong đó chứ!
Có thành ngữ gọi là họa vô đơn chí, cô tưởng rằng hơn nửa năm này cô đã gặp toàn bộ chuyện xui xẻo rồi, nhưng dường như ông trời không muốn dễ dàng bỏ qua cho cô.
Bụng hơi đau đớn, không giống như đau đớn ngoài da thịt, cũng không phải con rắn nhỏ lộn nhào trong bụng cô, mà là một cơn đau đớn co giật.
Cô có dự cảm không tốt, ít nhất con rắn nhỏ còn ba tháng mới có thể sinh ra, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ? Hình như giữa hai chân có một luồng nhiệt chảy ra, cô nhìn thấy rất nhiều máu, hoảng sợ hơn lúc trước rất nhiều.
- Tôi chỉ tin lời anh nói.
- Có thể thay máu bằng thứ khác…
Bỗng nhiên Liễu Huyền Dạ cười không có ý tốt, tay lại bắt đầu không thành thật chiếm tiện nghi của cô.
Đột nhiên chỉ số thông minh của cô lại không đủ dùng, một lúc lâu sau mới hiểu được ý của anh, lập tức đẩy vào eo của anh, tức giận nói:
- Con rắn dâm đãng.
Không biết có phải cô dùng sức hơi nhiều hay không, Liễu Huyền Dạ bị cô đẩy nhẹ lại lung lay một chút:
- Đúng là ác độc, vết thương của anh chịu vì em đó.
Cái gì? Bị thương vì cô? Cô còn muốn tiếp tục hỏi, đã bị anh chặn miệng, cuối cùng cô cũng hiểu rõ câu nói nào đó, ngoài miệng nói không cần nhưng thân thể lại rất thành thực, không biết cô đã quen Liễu Huyền Dạ động chạm từ lúc nào, còn không có tiền đồ bị anh đụng chạm một chút toàn thân liền nhũn ra.
Một lúc lâu sau Liễu Huyền Dạ mới buông ra, hai mắt cô mê ly thở hổn hển nhìn anh, dùng ánh mắt hỏi sao anh lại dừng lại rồi?
- Chồng em bị thương…
Anh tránh đi bụng của cô cẩn thận đỡ cô ngồi phía dưới người anh:
- Ngoan, tự mình động.
Dường như giọng nói của anh có thể mê hoặc lòng người, mà cô cam tâm tình nguyện bị anh dẫn đường…
---------------
Dịch: Hà My
Biên tập: BảoNhi
Team: Bảo My
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 10/10/2018