Thai Rắn

Chương 29 : Đôi giày thêu màu đỏ

Ngày đăng: 12:35 30/04/20


Về sau cô mới biết được quả thật ông cụ này là lão đại nhà họ Trương, Trương lão thái gia, nghe nói lúc ông còn trẻ rất lợi hại, tất cả quỷ nhìn thấy ông đều sợ hãi.



Sau khi Trương lão thái gia hỏi han ân cần cô một lát, liền nói với Trương Doãn Hiên chuyện nhang Tê Giác, mọi người cùng nhau phỏng đoán, rốt cuộc là dạng người gì có năng lực chuẩn bị nhiều nhang Tê Giác như vậy. Hơn nữa nếu người đó biết nhang Tê Giác có thể tẩm bổ Qủy Hồn, nhất định biết chuyện về hồn phách.



Sau đó bọn họ bắt đầu loại trừ, nếu tòa nhà ở đó có chuyện ma quái, người được lợi nhiều nhất là ai?



Nếu mấy vấn đề này đặt ở chỗ cô, chắc chắn hoàn toàn không biết gì cả, nhưng nhà họ Trương lại khác, nhân mạch bọn họ lớn, còn có rất nhiều tiểu quỷ cống hiến sức lực, cho nên gần như không có chuyện gì bọn họ không biết.



Cuối cùng tập trung vào ba người bị tình nghi.



Người thứ nhất là chủ thầu tòa nhà kia, nghe nói lúc xây tòa nhà ăn bớt nguyên liệu, bây giờ thấy tuổi thọ sử dụng tòa nhà này càng ngày càng ngắn, cho nên mới muốn làm chuyện ma quái này, đúng lúc có thể dời lực chú ý của mọi người.



Người thứ hai là đối thủ cạnh tranh của ông chủ sản nghiệp này, cả một đám dân sống trong ngõ nhỏ, trong khoảng thời gian này thuộc hạ của ông ta còn động viên các cư dân ầm ĩ, sau đó đến chỗ ông ta mua nhà hoặc thuê phòng.



Người cuối cùng bị tình nghi là kẻ thù của ông chủ sản nghiệp này, còn có thù oán gì, cô có nghe nói, là bị ông chủ này cho đội nón xanh, cho nên nhằm vào ông chủ sản nghiệp này khắp nơi.



Nhưng cô cảm thấy những người này không có lý do giết chết mẹ con Tiểu Cẩm, dù sao người ta không oán không thù với bọn họ, vì oán hận riêng của mình chôn vùi tính mạng của người không liên quan, còn gián tiếp tạo ra một tòa nhà người chết oan chết uổng, cũng quá tán tận lương tâm rồi.



Chẳng lẽ vì giết bọn họ rồi dưỡng thành Quỷ Hồn?



- Doãn Hiên, chuyện này giao cho cháu xử lý, vẫn phải làm phiền Chung tiểu thư đi một chuyến.



Trương lão thái gia ngắt lời những người khác bàn tán, dặn dò nói.



- Dạ, bây giờ cháu đi điều tra.



Trương Doãn Hiên cung kính đứng ở một bên.



Chung Linh cũng nói:



Trương lão thái gia nói gì vậy, chúng cháu còn phải dựa vào ông quan tâm đó! Sao cháu có thể cảm thấy phiền được, cháu nhất định sẽ tra rõ chuyện này, không bỏ qua cho một hung thủ.



Bọn họ nói xong liền định ra cửa, đương nhiên cô cũng phải đi theo, kết quả cô mới di chuyển, Trương lão thái gia liền gọi cô lại:



- Tô Tô cháu ở lại đi!



- Cháu…



Nói thật, cô tình nguyện đi theo Chung Linh bôn ba bên ngoài, cũng không muốn một mình ở Trương gia, nhưng khi chuẩn bị khởi hành Chung Linh cũng nói với cô:



- Cô ở đây nghỉ ngơi đi, tối qua cũng chưa ngủ ngon, tôi bảo Diệp Tử ở cùng cô.



Cuối cùng cô phải ở lại, Trương lão thái gia bảo người giúp việc mang cô đến phòng khách nghỉ ngơi, chắc là thật sự mệt mỏi, cô nằm xuống giường liền ngủ thiếp đi, mãi đến tối mới tỉnh lại.



Chung Linh đã quay về, đang ở trong phòng đợi cô, thấy cô mở mắt lập tức đi tới:




Bởi vì đến công ty người ta, Chung Linh nghĩ không có gì nguy hiểm, liền đồng ý để cô và Diệp Hạo đi cùng, hơn nữa có cô ấy và Trương Doãn Hiên ở đó, nhất định sẽ đảm bảo an toàn của cô.



Tuy ban ngày cô ngủ rất lâu, nhưng vẫn mệt mỏi không chịu được, sau khi Chung Linh nói chắc chắn cô liền ngủ mất.



Nhưng còn chưa ngủ bao lâu, cô liền bị bóng đè, kỳ lạ chính là cô biết rõ mình đang ở trong mơ, cho nên cho dù xảy ra chuyện gì đều là giả.



Trong mơ, cô đứng ở trong một bãi tha ma âm u, bầu trời u ám, không có một người. cô không ngừng an ủi mình, đây là mơ đây là mơ… Đợi tỉnh lại sẽ không có chuyện gì nữa…



Nhưng sao có thể thật sự không sợ được, cô cẩn thận bước đi, đi qua một ngôi mộ lại một ngôi mộ nữa, hình như không đi ra được. cô ép buộc mình không nhìn ảnh chụp trên những bia mộ, mắt không chớp nhìn chằm chằm mặt đất.



Đột nhiên phía sau giống như có người vỗ vai cô, nhất thời trái tim cô đập nhanh hơn, vì hốt hoảng mà bị bậc thang làm trượt chân ngã nhào vào một bia mộ.



Mặt cô đều dán vào bia mộ bằng đá cẩm thạch, lạnh thấu xương, khóe mắt khẽ nhìn ảnh chụp trên bia mộ, là một người phụ nữ thướt tha thùy mị ba bốn mươi tuổi, mắt ngọc mày ngài. cô nhìn kiểu gì cũng cảm thấy cô ta cười với cô, vô cùng kỳ lạ, cô hốt ha hốt hoảng rời khỏi bia mộ.



Không nên nhìn, không nên nhìn, cô tự nói với chính mình, lại dời tầm mắt đến đất, kết quả trước mắt đột nhiên xuất hiện đôi giày thêu màu đỏ, tầm mắt cô theo giày thêu nhìn lên trên, lúc nhìn thấy váy đỏ cô không dám nhìn tiếp, sao mơ cũng có thể gặp quỷ được nhỉ?



Cô lập tức ngồi xổm xuống ôm lấy đầu mình:



- Nhanh tỉnh lại nhanh tỉnh lại nhanh tỉnh lại!



Cô không muốn trở thành người đầu tiên nằm mơ thấy quỷ bị dọa chết.



Người phụ nữ giày thêu váy đỏ cũng ngồi xổm xuống, chậm rãi đến gần cô:



- Không phải sợ, tôi sẽ không làm cô bị thương.



Cô còn lâu mới tin, từng có quỷ nói với cô như vậy, nhưng ai không muốn mạng cô chứ, ngay lúc cô nhắm mắt lại định kiên trì đến khi tỉnh dậy, người phụ nữ dùng lực kéo tay cô, giơ tay xoa gương mặt cô, nâng mặt cô lên để cô nhìn thẳng cô ta.



Nhìn thấy cô ta cả người cô đều khiếp sợ, người phụ nữ trước mặt ba bốn mươi tuổi, mắt ngọc mày ngài. cô chậm rãi dời tầm mắt về phía bia mộ, ảnh chụp trên đó và người phụ nữ trước mặt là cùng một người.



- Tôi muốn xin cô giúp đỡ, tôi thật sự không có ác ý, phải làm gì cô mới tin tưởng tôi?



Người phụ nữ nói xong bắt đầu bối rối.



---------------



Dịch: Hà My



Biên tập: BảoNhi



Team: Bảo My



Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 11/01/2018