Thai Rắn

Chương 34 : Sầu triền miên

Ngày đăng: 12:35 30/04/20


- Chuyện còn lại giao cho chúng tôi xử lý đi!



Trương Doãn Hiên nhìn Chung Linh, hình như trong mắt có chút không nỡ:



- Đã chậm trễ thời gian của mọi người nhiều rồi.



- Chúng tôi còn phải cảm ơn nhà họ Trương tiếp đãi, còn bằng lòng giúp chúng tôi, sao có thể làm chậm trễ được?



Chung Linh nói khách sáo với Trương Doãn Hiên, hình như không có một chút ý tứ với anh ta:



- Với năng lực của nhà họ Trương hoàn toàn có thể xử lý tất cả mọi chuyện, chúng tôi không quấy rầy nữa, ngày mai sẽ quay về thành phố Y.



Trải qua mấy ngày quan sát, rõ ràng Trương Doãn Hiên này có ý với Chung Linh! Cô đều nhìn ra được:



- Đợi quay về thành phố Y làm việc, chắc chắn sẽ có một đống lớn việc cần hoàn thành, nếu anh không bận thì đến giúp đỡ nhé!



Lúc quan trọng, vẫn nên để cô ra tay.



- Đương nhiên, nếu có bất cứ chuyện gì đều có thể đến tìm tôi.



Đã nói đến nước này không có ý mới có quỷ, các cô nói với hai anh em Trương Doãn Hiên và Trương Doãn Thần xong, lại quay sang nhìn Trương lão thái gia, lúc ông ta nhìn cô hình như lo lắng do dự chuyện gì đó:



- Thành phố Y cách thành phố N không xa, các cháu nhớ thường xuyên đến thăm ông cụ già như ông nhé, ngàn vạn lần đừng quên ông!



Đối với Trương lão thái gia, ấn tượng của cô vẫn rất tốt, dù sao ông ta cũng rất tốt với cô!



- Đương nhiên sẽ không quên ông rồi, nếu ông không sợ phiền phức, chúng cháu nhất định sẽ đến thăm ông.



- Đúng vậy! Sau này chúng cháu còn làm phiền nhà họ Trương nhiều, ông đừng chê chúng cháu là được.



Chung Linh cũng ở một bên nói.



Lại nói chuyện một lát, các cô mới quay về phòng mình, cô thu dọn đồ của mình xong, đợi sáng sớm ngày mai về thành phố Y với Chung Linh.



Chung Linh sớm quay về nghỉ ngơi, Diệp Tử cũng quay về phòng cô ấy. Bận rộn cả một ngày cô muốn tắm rửa nhanh rồi lên giường ngủ, cô mở vòi hoa sen ra tắm, mới bắt đầu cởi quần áo, đợi cởi xong trong toilet đã hơi nước lượn lờ, cô đứng dưới nước ấm áp, mặc nước lướt qua mỗi tấc trên làn da, rất thích loại cảm giác này.



Nếu thời gian cho phép, cô nhất định sẽ tắm một lát, nhưng buồn ngủ quá, phải tắm nhanh rồi đi ngủ mới được! Nghĩ như vậy động tác của cô nhanh hơn.



Nhưng cô mới tắm xong, đã bị người ta ôm lấy từ phía sau, cô kêu ra tiếng:



- Ai thế?



Lúc ngửi được mùi cây tùng, mới nhớ tới hôm nay Liễu Huyền Dạ đến đây, vậy mà cô lại quên chuyện lớn như vậy, đây không phải là dẫn sói vào nhà sao? Không đúng, phải là dẫn rắn vào nhà sao?



- Hôm nay em rất mệt mỏi.



Liễu Huyền Dạ không để ý cô một lúc lâu, nhưng tay vẫn không thành thật.



- Liễu Huyền Dạ?



Cô thăm dò gọi tên anh, có chút sốt ruột đợi anh tiến vào bước tiếp theo.



Anh nhẹ nhàng thở bên tai cô:



- Có nhớ anh hay không?



Cô cảm thấy yết hầu hơi khô khốc, đã không nói nên lời, cô xoay người ôm lấy cổ anh, dùng hành động nói cho anh biết cô rất nhớ anh.
Lúc đến thành phố Y mới giữa trưa, các cô định xem phòng làm việc trang trí thế nào, nhưng Chung Linh nói nhà cửa đang tu sửa không tốt với phụ nữ có thai, không để cho cô đi.



Cô quay về nhà trọ, nhiều ngày không ở nhà trọ tích rất nhiều bụi, vì thế cô lại ngựa không dừng vó bắt đầu thu dọn căn phòng, còn giặt sạch chăn đệm.



Sau đó mở tủ lạnh ra, nhất thời cô cảm thấy không tốt, lúc ấy đi rất gấp, hơn nữa Liễu Huyền Dạ đang ở nhà, cho nên chưa từng nghĩ tới chuyện dọn dẹp đồ trong tủ, kết quả bây giờ mở ra, mùi thối nhẹ nhàng bay ra.



Cô quay đầu trừng mắt với Liễu Huyền Dạ đang nằm trên ghế sofa:



- Có phải trong khoảng thời gian này anh không ở đây hay không?



Anh không ngẩng đầu lên nói:



- Anh không chỉ có mỗi chỗ này để ở.



Những lời này là có ý gì?



- Ý của anh là anh có rất nhiều phụ nữ ở bên ngoài sao? Hay là có rất nhiều mẹ của rắn?



Cô biết rắn không là động vật tốt đẹp gì mà.



- Trong đầu em nghĩ cái gì thế? Anh cũng có nhà của mình.



Nhà của Liễu Huyền Dạ? Hình như cho đến bây giờ cô chưa từng nghe anh nhắc đến:



- Anh có nhà sao? Đều là rắn à?



Nhưng Liễu Huyền Dạ không định trả lời vấn đề của cô.



Cô đợi một lúc lâu anh cũng không để ý đến cô, cô ném đồ trong tủ lạnh vào thùng rác dưới tầng, lại ôm cái bụng tròn tròn chậm rãi quay về nhà trọ. Cô tính ngày, nếu theo người thì hoài thai mười tháng, tháng sau sẽ sinh con rắn nhỏ rồi.



Tháng sau sao? Ôi trời ơi!



Cô nhanh chóng chạy đến cạnh ghế sô pha kéo Liễu Huyền Dạ dậy:



- Có phải tháng sau em sẽ sinh rồi không? Có phải hay không?



Liễu Huyền Dạ nâng mí mắt nhìn cô một cái:



- Còn cần một thời gian nữa, bây giờ mới tháng năm, ít nhất phải đợi thời tiết ấm lên con mới ra.



Hóa ra đứa bé cũng sợ lạnh như cha nó:



- Vậy nhóm người rắn các anh đẻ trứng hay là đẻ con vậy?



Bây giờ Liễu Huyền Dạ còn chẳng thèm nâng mí mắt lên, xoay người đối mặt với sô pha ngủ tiếp. Tuy Liễu Huyền Dạ không ngủ đông, nhưng thời gian ngủ cũng không ít.



--------



Dịch: Hà My



Biên tập: BảoNhi



Team: Bảo My



Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 04/11/2018