Thái Tử

Chương 211 :

Ngày đăng: 04:42 19/04/20


Edit: Lovely-Panda 



——————————————————- 



Nơi đọc sách ở ngay trong cung Thái tử là một căn phòng nhỏ u tĩnh tên Tĩnh Tâm Trai. 



Lúc hai người tới, đương nhiệm Thái tử thái phó Vương Cảnh Kiều đã sớm đến từ lâu, Vịnh Thiện mĩm cười hướng Thái phó giải thích hai câu, liền đem chuyện đến muộn kể lấy lệ. 



Hành lễ, rồi cùng Vịnh Kỳ mỗi người một bàn, hai bàn chỉ cách nhau một khoảng chừng nửa cánh tay, phía trên đã chuẩn bị bút lông nghiên mực cùng vài trang giấy trắng được mở sẵn, còn có cả khóa bổn [sách giáo khoa]. 



“Hôm nay vẫn là...... giảng về ‘Lão Trang’ (*).” 



Vương Cảnh Kiều năm nay gần sáu mươi tuổi, mắt mờ, nói chuyện cũng không lưu loát, mỗi lần nói vài chữ, rồi chậm rì rì suy tư một chút, bằng không lại ho khan một tiếng. 



Bất quá Vịnh Thiện cùng Vịnh Kỳ biết người nọ là cựu thần của triều đình, mấy năm nay thân thể không tốt, Phụ hoàng lệnh cho y vừa làm việc vừa tịnh dưỡng, thuận tiện dạy các hoàng tử đọc sách, mặc dù đối với việc dạy học có phần chậm chạp dễ mất kiên nhẫn, nhưng đối với y lại phi thường tôn kính. 



“Tề vật luận (**)...... Hãy xem qua đi” 



Vương Cảnh Kiều cầm sách, một mặt đọc trước, do tuổi tác già yếu, phát âm đã có chút không rõ ràng, nhưng khi tự mình thực hiện công việc vua giao phó, lại phi thường tận tụy, phàm cảm thấy đọc không được trôi chảy, đều phải dừng lại, điều hòa hơi thở, rồi tái hảo hảo đọc tiếp phần sau. 



Toàn văn đọc một lần, rồi lần lượt từng câu giảng giải, cũng là đọc một câu, giảng một câu. 



Như vậy tới tới lui lui, một bài của Trang Tử (***), chỉ nói bốn đoạn đầu, đã dùng gần hai canh giờ. Lão Thái phó giảng xong khô miệng khô lưỡi, dứt lời bưng trà, cẩn thận uống một ngụm, rồi nhìn hai vị hoàng thất đệ tử đang ngồi nghiêm chỉnh hỏi, “Hai vị Điện hạ, có cái gì cần suy nghĩ, có chỗ nào không minh bạch hay không?” 



Vịnh Thiện nhìn Vịnh Kỳ. 



Vịnh Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu. 



Thái phó uyên bác đối với hai người ngưng thần nhìn một chút, chậm rãi nói: “Vậy, không có chỗ nào là không hiểu, ân, ta đây sẽ hỏi kiểm tra một chút xem sao. Vịnh Kỳ điện hạ, ngài nói xem ‘Dữ tiếp vi cấu, nhập dĩ tâm đấu’ là có ý tứ gì?” 



“Vâng, Thái phó thông tuệ.” Vịnh Kỳ đáp, cúi đầu suy nghĩ một chút, mới cân nhắc rồi từ từ lên tiếng: “Đây là nói người trên thế gian, trong lúc chung sống làm việc, suốt ngày đều lấy mưu kế đấu đá lẫn nhau.” 



“Vậy...... Điện hạ nhận thấy việc này như thế nào?” 



“Đáng tiếc là không có.” 



“Nga?” Vương lão thái phó không nói đúng sai, đưa mắt lão vẫn đục chằm chằm nhìn Vịnh Kỳ, cứ như thế ngừng lại trong thoáng chốc, lẩm bẩm nói: “Điện hạ tuổi đời chưa dài, đã biết thế nào là đáng tiếc, coi như không tệ. Nhưng câu này, không phải chỉ giải thích như vậy. ‘Dữ tiếp vi cấu, nhập dĩ tâm đấu’ cũng có thể giải thành, người trong thế gian, mỗi một khắc mở mang thêm kiến thức, lĩnh hội càng nhiều, thì đều ảnh hưởng đến lòng người.” 



Vịnh Kỳ trong tâm hơi chấn động, cúi đầu thụ giáo. 



Thái phó thở dài một hơi, đồng thời ánh mắt chậm chạp chuyển hướng đến Vịnh Thiện, “Thái tử điện hạ, đối với bài giảng vừa rồi, ân...... Có ý tưởng gì không?” 



Vịnh Thiện thoải mái cười cười, “Ta trái lại đang suy nghĩ về hai câu khác ‘Kỳ lưu như trớ minh, kỳ thủ thắng chi vị dã, kỳ sát như thu đông, dĩ ngôn kỳ nhật tiêu dã.’ “ 



“Nga? Thỉnh Thái tử điện hạ chiếu theo ý kiến của chính mình, giải thích hai câu này xem.” 



“Có thể giải thành, xem ý nghĩ của chính mình với minh ước giống nhau, để ở trong lòng, không cần phải nói rõ hàm ý, cái này gọi là lấy thủ để giành được thắng lợi.” 



“Vậy...... Còn câu sau thì sao?” 



Vịnh Thiện suy ngẫm một lát, bỗng nhiên lộ ra dáng vẻ tươi cười tự giễu cợt, thản nhiên nói: “Kì sát như thu đông, hẳn có thể hiểu là suy yếu như cây cỏ khô héo vào thu đông, người sống trên đời, ai cuối cùng lại không biến thành cỏ khô mùa đông chứ?” 



Vương Cảnh Kiều mặt đầy nếp nhăn, chậm rãi nở ra nụ cười già nua, một mặt cười, rồi lại một mặt lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Giải thích sai rồi, sai rồi. A, đạo lý của Lão Trang, xưa nay có mấy người có thể giải đúng được? Điện hạ diễn giải như vậy. Cũng chỉ minh chứng cho tâm tính của Điện hạ, người ngoài không thể khuyên nhủ được.” 



Buông chén trà, run run đứng lên, “Hôm nay trước hết giảng đến đây, tuổi già sức yếu, ngồi lâu không được.” 



Hai đệ tử vội vàng đứng lên, mỗi người một bên đỡ tay Thái phó, từ từ dìu khỏi Tĩnh Tâm Trai, Vịnh Thiện lệnh Thường Đắc Phú phái người đem noãn kiệu khiên đến, đưa Thái phó lên kiệu. 



Hai người nhìn theo noãn kiệu của Thái phó dần dần đi khuất, mới quay đầu thoáng nhìn nhau. 



Vịnh Thiện hỏi: “Thoắt cái đã ngồi hơn hai canh giờ, có mệt không? 



Vịnh Kỳ còn đang nhớ lại bài giảng trong giờ học vừa rồi, nói: “Lúc trước đều là Lôi thái phó giảng bài cho ta, tiết học của Vương thái phó vẫn là nghe lần đầu. Tuy rằng nói chuyện có hơi chậm chạp, nghĩ lại thật cũng có chút tư vị.” 



“Đương nhiên, dù sao cũng là đương kim đại gia mà.” Vịnh Thiện dẫn Vịnh Kỳ bước vào cửa, phân phó Thường Đắc Phú chuẩn bị thức ăn, rồi bưng đến bên cửa sổ của Tiểu Trắc Ốc để có thể ngồi ngắm cảnh. 



Hai người đi vào Tiểu Trắc Ốc, mấy nội thị vội ra ngênh đón, đem áo khoác mặc đi gặp Thái phó trên người bọn họ cởi ra, thay y phục thoải mái đơn giản hàng ngày. 



Vịnh Thiện đem chuỗi ngọc sức mà nội thị giúp hắn tháo bỏ cầm lên tay xem xét, trên mặt miếng ngọc sức hình vuông, điêu khắc mặt của một thần thú cổ xưa, phía dưới là một sợi dây tua sắc đỏ gắn kết hai ngọc đái câu có dáng thủy cầm, xuống chút nữa, lại nối với bốn vòng ngọc phụ, một chuỗi liên tục, ở trên thắt lưng phô bày thành một phiến mĩ ngọc liên hoàn, vừa trang nhã vừa tôn quý, khó trách người ta tuyển chọn để thượng cống cung đình. 



Phụ hoàng thường có ý ban tặng rất nhiều, nhất là khi có ngoại thần tiến cống, đương kim Thái từ bình thường có thể được đến hơn mười kiểu, mấy món chén đĩa cùng gấm vóc hoàng kim thường thường cũng được đưa sang đây, Vịnh Thiện chính là chỉ liếc mắt nhìn lướt qua một cái cho có, hôm nay mới phát hiện món đồ này cũng cực thú vị. 



Không khỏi càng nhìn càng thích. 



Hắn nghĩ nghĩ, chính mình cầm bộ ngọc sức đi đến phía sau Vịnh Kỳ, nói: “Vịnh Kỳ ca ca, ngươi đứng im đừng nhúc nhích.” 
Vịnh Thiện dùng bữa đã nghiêm lệnh không ai được quấy rầy, đang cùng Vịnh Kỳ cách bàn ngồi đối mặt, cười nghe Vịnh Lâm nói bốc phét, thì nghe thấy thanh âm, thoáng nhìn ra ngoài cửa, thấy rõ gương mặt của người nọ, nhất thời khoé mắt giật một cái, chậm chạp thả đũa đứng lên, cười nói: “Các người ăn trước, ta đi ra ngoài một lát.” 



Vịnh Thiện thong thả bước ra khỏi cửa phòng, người đang chờ ngoài cửa khẽ nhếch miệng, bị Vịnh Thiện liếc mắt, lập tức không lên tiếng. 



Hai người yên lặng di chuyển tới hành lang phía dưới, Vịnh Thiện mới từ từ cất tiếng: “Nói đi.” 



Người nọ mặc y phục của trung cấp thị vệ trong cung, khuôn mặt ẩn chứa một tia tế trí [cẩn thận chu đáo tỉ mĩ], tên Lâm Xuyên, là một trong những cánh tay đắc lực chuyên thám thính tin tức nội cung bên người Vịnh Thiện. 



Lâm Xuyên trước tả hữu trông chừng. 



“Điện hạ.” Hắn bước đến từng bước, ở bên tai Vịnh Thiện nói thầm một câu. 



Vịnh Thiện vừa nghe, sắc mặt dù không đại biến, ánh mắt lại đột nhiên trầm xuống, “Mẫu thân đi đến chỗ Lệ Phi khi nào? Người đi làm gì?” 



Chỗ ở của Lệ Phi, đương nhiên chính là lãnh cung. 



Hắn vốn không quan tâm đến Lệ Phi đang bị nhốt tại lãnh cung, không ngờ hết Vịnh Lâm, đến Vịnh Kỳ, trước sau đều thiếu chút nữa tại nơi đó gặp phải đại hoạ, nếu không hạ ít công phu, ngày sau lại càng nguy hiểm, liền phân phó Lâm Xuyên âm thầm đối với chuyện ở lãnh cung lưu tâm một chút. 



Lâm Xuyên nói:”Khi tiểu nhân nhận được tin tức, ước chừng đã tới giờ cơm trưa của Thục Phi nương nương, người còn mang theo một cái thực hạp [hộp thức ăn], cùng Lệ Phi nương nương tình đồng tỷ muội, thấy Lệ Phi nương nương một mình quạnh quẽ, trong lòng áy náy, nên chuẩn bị chút thức ăn ngon làm quà. Với thân phận hiện nay của Thục Phi nương nương, bọn thị vệ canh cửa cũng không dám cản trở, cho người đi vào. Sau qua non nửa canh giờ, Thục Phi nương nương đi ra cửa, qua về cung.” 



Vịnh Thiện nghe thấy hai chữ “thực hạp”, lòng nghi ngờ liền tăng lên. 



Mẫu thân cùng Lệ Phi ân ân oán oán, tranh đấu gay gắt, vài thập niên trở lại đây đều không đình quá một ngày, tới lúc chưa thấy được thi thể của đối phương, thì đám lửa trong lòng không thể tiêu tán hết được. 



Nếu không phải Thục Phi còn chưa chính thức trở thành hoàng hậu, có chút khiếp đảm, chính hắn thân là Thái tử hết lần này đến lần khác ngầm uy hiếp, chỉ sợ Thục Phi đã sớm xuống tay với cừu địch bị giam ở lãnh cung. 



Tình đồng tỷ muội?



Hừ, ngay cả tên thị vệ mở cửa cho nàng đi vào, trong lòng cũng tuyệt sẽ không tin.



Vịnh Thiện một bên âm thầm cười lạnh, một bên từ từ nói: “Đồ trong thực hạp, đều được kiểm tra qua đúng không?” 



“Đương nhiên có kiểm tra qua.” Lâm Xuyên bẩm: “Tuy là lãnh cung, Lệ Phi nương nương dù sao cũng từng được Hoàng Thượng nhiều năm sủng ái, còn vì Hoàng Thượng sinh một người con, nàng ở trong đó nếu xảy ra chuyện, thị vệ canh gác ai có thể toàn mạng? Huống hồ sự tình giữa hai vị nương nương, bọn thị vệ ít nhiều cũng biết, lúc kiểm tra lại cẩn thận gấp bội.” 



Như để làm Vịnh Thiện an tâm, hắn lại bổ sung thêm một câu, “Mặt khác, tiểu nhân cũng đã tìm hiểu rõ ràng, sau khi Thục Phi nương nương rời đi, Lệ Phi nương nương ở bên trong cũng như trước khỏe mạnh. Nếu xảy ra chuyện, trong cung đã sớm nháo cả lên.” 



“Nga?” Vịnh Thiện không nói đúng sai mà ảm đạm mĩm cười, “Một khi đã như vậy, mẫu thân đi chuyến này, cũng chỉ là hảo tâm tặng chút đồ ăn?” 



“Hình như còn có hàn huyên hai câu.” 



“Họ nói gì?” 



“Tiểu nhân không rõ lắm.” Bị nhãn cầu sáng như sao của Vịnh Thiện nhìn một cái, Lâm Xuyên hô hấp hơi gấp rút, dường như có chút khó xử, thấp giọng nói: “Lãnh cung là nơi được trông giữ chặt chẽ nhất hậu cung, muốn dò la tin tức phải đút lót, đều cần thời gian. Hơn nữa, người bên cạnh Lệ Phi, thứ nhất là đã đi theo Lệ Phi nhiều năm nên trung thành tận tâm, thứ hai, cho dù bọn họ trong đó có một hai ý định lánh đầu minh chủ [phò tá một minh chủ khác], thì cũng phải có cơ hội cùng chúng ta thương thảo? Lúc này mới có vài ngày công phu, tiểu nhân còn tạm thời không thể cùng người bên trong liên hệ qua lại, trước mắt mua được một thị vệ trông cửa bình thường, chỉ có thể biết chuyện ở cửa, chờ tiếp qua mấy ngày, tiểu nhân nghĩ biện pháp từ từ thâm nhập vào trong. Điện hạ, loại sự tình này không thể gấp được.” 



Vịnh Thiện biết hắn nói chính là tình hình thực tế. 



Ở trong hậu cung dò la tin tức không nên thăm dò, vốn tràn ngập nguy hiểm, vạn nhất lộ ra sơ hở bị người tóm được, nói không chừng lập tức bị vu tội mưu đồ bí mật. 



Nhất là lãnh cung, nhất là Lệ Phi. 



Ai sẽ tin hành động của Tân Thái tử ở lãnh cung không phải là hại Lệ Phi, mà vì muốn bảo vệ Lệ Phi? 



Nếu tại nơi đó sơ sẩy, bị người ta nắm được chứng cứ, đưa tới trước mặt Viêm Đế, thì có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch. 



Vịnh Thiện âm thầm thở dài một hơi, trên mặt lại ra vẻ như không quan tâm, chỉ nói: “Mới vài ngày như vậy, ngươi có thể làm đến thế, đã không tồi. Là ta từ trước suy nghĩ chưa chu toàn, nên sớm ở lãnh cung lưu ý một chút, cũng không đến nỗi hôm nay thành ra thế này.” 



Đường đường Thái tử tự trách hai câu, Lâm Xuyên đương nhiên không dám chen vào, cúi đầu ở một bên đứng nghe. 



Vịnh Thiện nói: “Ngươi đi gặp tên thị vệ đã mua chuộc được kia, khích lệ hắn hai câu, thưởng nhiều tiền một chút. Về sau nếu có người không tầm thường lộ diện ở chỗ Lệ Phi, bất kể có hay không có giá trị, lập tức báo lại. Đừng như lần này, mọi chuyện xong rồi, ta mới biết được tin tức.” 



Lâm Xuyên gật đầu thưa phải. 



Vịnh Thiện dặn dò: “Trông coi Lệ Phi cẩn thận, nếu có đau ốm, lập tức triệu thái y giỏi xem qua, đừng để có người nhân cơ hội xuống tay hại nàng.” 



Hai người cẩn thận thương lượng một phen. 



Sau khi phái Lâm Xuyên rời đi, Vịnh Thiện nhớ đến Vịnh Kỳ ở trong phòng, lại theo đường cũ trở về. 



—————————————————————— 



(*) Lão Trang – (***) Trang Tử:



(**) Tề vật luận