Thái Tử
Chương 424 :
Ngày đăng: 04:42 19/04/20
Ngay cả ngựa cũng không kịp chuẩn bị, Vịnh Thiện vội vã lao ra khỏi Thái tử điện, chạy về phía An Dật các. Bọn thị vệ nhìn thấy hắn như nổi điên phi ra khỏi thư phòng, không biết làm sao, chỉ có thể vội vàng chạy theo sau.
An Dật các và Thái tử điện đều là nơi ở của hoàng tử, cho nên cách nhau cũng không xa.
Vịnh Thiện điên cuồng chạy cả đoạn đường cuối cùng cũng tới cổng An Dật các. Đúng lúc đó có một bóng người từ bên trong vội vã chạy ra, kết quả đâm sầm vào Vịnh Thiện, thiếu chút nữa đẩy hắn ngã xuống bậc.
Thì ra là một tiểu nô tài của An Dật các, hắn ngẩng đầu nhìn lên thấy đứng trước mặt là Vịnh Thiện, sợ đến hồn phi phách tán, vội quỳ xuồng dập đầu liên hồi: “Nô tài đáng chết, Thái tử điện hạ tha mạng, bởi vì nô tài cần đến thái y viện gấp, cho nên mới nhất thời mắt mù không nhìn thấy…”
Vịnh Thiên nghe thấy ba chữ “thái y viện”, trái tim như rơi xuống vực sâu, một cước đá tên nô tài xuống bậc, mắng:
“Còn không mau đi?”
Mắng xong liền quay đầu xông thẳng vào An Dật các.
Dọc theo đường đi nhìn đám cung nữ người hầu ai cũng bối rối, vội vàng chạy tới chạy lui trên hàng lang. Nhìn thấy Vịnh Thiện mọi người vội vàng quỳ xuống hành lễ, Vịnh Thiên cũng không thèm để ý.
Chạy tới phòng ngủ, hắn liền nghe thấy tiếng Vịnh Lâm kêu to: “Thái y đã tới chưa! Ngu xuẩn, mau phái thêm người đi gọi! Vịnh Kỳ ca ca, huynh cố chịu một chút thôi…”
Vịnh Thiện trong lòng sốt ruột, vội vàng vén rèm lên.
Đừng đùa!
Bàn tay phát run không khống chế được lực đạo mà giật tấm rèm cửa ra.
Vịnh Kỳ nằm trên giường, nửa người trên bị Vịnh Lâm ôm vào ngực. Hai má trắng bệch gần như trong suốt, một điểm huyết sắc cũng không có, như tuyết sắp bị hòa tan.
Hắn không ngừng phát ra những tiếng ho khan vô lực, thi thoảng lại nôn khan, thân thể cũng theo thế khó chịu mà cong lên. Vịnh Lâm lấy chiếc khăn đặt trên miệng hắn, tơ máu đỏ tươi thấm vào chiếc khăn trắng trông như một đóa hoa nở rộ.
“Thái tử điện hạ giá lâm…”
Vịnh Lâm đang ôm Vịnh Kỳ, gấp đến độ mất hết bình tĩnh, quay đầu lại nhìn thấy Vịnh Thiện, cũng đã quên hắn là “tên cầm thú ngay cả huynh đệ cũng không tha”, vội vàng cầu cứu: “Vịnh Thiện ca ca, Vịnh Kỳ ca ca… Huynh mau giúp ca ca đi.”
Vịnh Thiện đi nhanh tới, vươn tay đoạt lấy Vịnh Kỳ, ôm chặt vào ngực.
Hai ngươi da thịt tiếp xúc, cảm giác mềm mại dịu dàng cơ hồ làm hắn sắp rơi lệ.
Nhưng đây không phải là lúc rơi lệ.
Vịnh Thiện cắn răng một cái, cố gắng bình tĩnh, một bên sai người lấy khăn trắng tới lau miệng cho Vịnh Kỳ, một bên tỉnh táo hỏi: “Từ lúc nào ca ca bị thế này?”
“Lúc nãy rất tốt, nhưng khi uống thuốc bổ thân ích thể…”
“Ai đưa cho đệ đơn thuốc?”
Vĩnh Lâm ngẩn người: “Mẫu phi nói…”
Ánh mắt Vịnh Thiện sắc như dao, nghiến răng nói: “Đơn thuốc mẫu phi đưa, mà ngươi cũng dám cho Vịnh Kỳ dùng?” Nếu như không phải đang ôm Vịnh Kỳ, hắn thật muốn tát cho Vịnh Lâm bảy tám cái bạt tai.
“Sao không thể dùng? Đơn thuốc đệ đã mời Hoàng lão thái y xem qua, đối với thân thể chỉ tốt không hại.” Vịnh Lâm tức giận hét lên.
Vịnh Thiện nghe thấy kỳ quái, đang muốn hỏi tiếp, thì bên ngoài truyền tới tiếng nói bẩm báo: “Điện hạ, điện hạ! Thái y tới.”
Rèm bị ba ngươi xốc lên, Hoàng lão thái y được mọi người nghênh đón, phía sau có một tên viện thị chuyên mang hòm thuốc cho hắn.
Vịnh Lâm giơ tay ngăn thái y, không cho hắn hành lễ: “Lúc nào rồi mà còn hành lễ, mau vào xem thế nào đi, mau!”
Điểm này thì Vịnh Thiện và Vịnh Lâm giống nhau, trước mặt thì việc xem bệnh cho Vịnh Kỳ là quan trọng nhất. Vịnh Thiện thấy Hoàng lão thái y tiến vào, không nói hai lời liền tránh ra, thấp giọng nói bên tai Hoàng lão thái y: “Bệnh căn nhất định là do cái thứ thuốc bồi bổ thân thể của Vịnh Lâm, giờ quan trọng nhất là phải nghĩ biện pháp hóa giải dược hiệu trong người hoàng huynh ngay.”
Hoàng lão thái y kinh ngạc liếc hắn một cái.
Vịnh Thiện không rảnh giải thích, nghiêm mặt nói: “Đừng có hỏi thừa, mau theo lời ta nói mà làm. Vịnh Lâm, đệ ra ngoài cho ta.”
Lưu lại thái y chữa bệnh, Vịnh Thiện gọi Vịnh Lâm vào một gian phòng khác.
Huynh đệ hai người đóng cửa lại, lén nói: “Phương thuốc bổ thân là chuyện gì, nói rõ ra.”
Nhắc tới cái này, Vịnh Lâm nhất thời nghĩ “việc tốt” mà Vịnh Thiện đã làm, hừ nói: “Không phải bổ thân, là do ta lừa bọn họ, kỳ thật đó chính là giải dược.”
“Dược gì?”
“Là dược mà huynh đã hạ với Vịnh Kỳ ca ca.”
“Khốn nạn!” Vịnh Thiện trầm mặt: “Ta hạ dược Vịnh Kỳ lúc nào?”
“Vịnh Thiện! Huynh còn dám nói huynh không hạ dược Vịnh Kỳ ca ca sao?” Vịnh Lâm bỗng nhiên hét lên, trợn mắt nhìn chằm chằm Vịnh Thiện.
“Huynh hạ dược với Vịnh Kỳ ca ca, việc vô sỉ này, huynh dám nói huynh không làm?”
“Câm miệng!” Vịnh Thiện đầu hiện đầy gân xanh, tức giận phát ra tiếng gầm nhẹ.
Vịnh Thiện lạnh lùng nhìn Vịnh Lâm. Dù Vịnh Lâm không sợ trời không sợ đất, nhưng cũng bị ánh mắt này làm sống lưng phát lạnh, không dám lên tiếng nữa.
“Không sai, ta hạ dược Vịnh Kỳ, nhưng ta không muốn mạng hắn.” Vịnh Thiện nói, âm thanh trầm thấp như đang dùng hết tất cả sức mạnh để nói ra: “Ngươi, chính ngươi mới là kẻ muốn mạng của hắn đấy.”
“Đệ không có…”
“Ngươi hạ độc hắn.”
“Nhưng đơn thuốc đó đệ đã nhờ thái y xem qua rồi mà.”
Vịnh Thiện hận không thể đấm vào cái mặt giống mình như đúc kia. Nhưng nhớ tại hoàng đệ cơ trí thấp kém, đành cắn răng, từng chữ từng chữ rặn ra: “Chỉ cần liên quan đến Vịnh Kỳ, thì những điều mẫu phi nói cũng đều là độc dược, huống chi là một phương thuốc?”
Ngày hôm qua sức khỏe Vịnh Kỳ đã chuyển biến tốt đẹp, lúc ấy Vịnh Thiện đã nói, chỉ cần cố gắng tĩnh dưỡng là ổn.
Vậy mà hôm nay sau khi uống thuốc lại suy yếu, không những thế còn ho ra máu không ngừng.
Dù Vịnh Lâm ngu ngốc, nhưng cũng đoán được bên trong có chuyện.
Ca ca…
Khuôn mặt bình tĩnh của Vịnh Thiện bắt đầu thống khổ nhăn nhó, mười ngón tay dùng sức đến run lên.
Bóp không được…
Hắn không nỡ.
Vịnh Thiện thở dài trong lòng một cái, rút hai tay run rẩy về.
Ai cũng nói hắn máu lạnh vô tình.
Kỳ thật hắn cũng sợ lạnh.
Khi còn bé, hắn rất hâm mộ Vịnh Lâm, trời lạnh, ca ca sẽ không cố kỵ mà giúp y xoa tay cho ấm, hai huynh đệ ở bên nhau đốt lửa, như một đôi chim non trong băng thiên tuyết địa.
Hắn cũng muốn cùng Vịnh Kỳ, làm một đôi chim non như thế.
Nhưng hôm nay, đã không còn hy vọng nữa.
Từ khi Vịnh Kỳ biết chuyện xuân dược, Vịnh Thiện đối với mộng đẹp quá khứ đã không bao giờ hy vọng được nữa. Vịnh Thiện dù có vô hạn phiền não, nhưng vẫn cố gắng miễn cưỡng bản thân phải tỉnh táo lại để nhìn rõ toàn cục.
Hắn ngồi bên giường Vịnh Kỳ, một bên vuốt ve khuôn mặt ấm áp của y, một bên trầm tư không nói.
Bỗng Thường Đắc Phú rón ra rón rén tiến vào.
Vịnh Thiện nghe thấy động tĩnh, liền cau mày nói: “Ta không gặp ai hết, mặc kệ người nào tới, tất cả đều ngăn lại.” Bởi vì sợ đánh thức Vịnh Kỳ, cho nên Vịnh Thiện nói rất nhỏ.
“Điện hạ, người này nô tài thật sự không cách nào ngăn cản được.” Thường Đắc Phú khổ sở nói: “Thục phi nương nương đang chờ ở phòng ngoài, lệnh cho nô tài vào thông báo…”
Vịnh Thiện đã đầy bụng u sầu, nay lại càng thêm chán nản hơn.
Hắn cố nén lại, vẻ mặt vẫn như cũ, mệt mỏi nhắm hai mắt, một lúc sau mở ra, lên tinh thần đứng dậy: “Ta đi thôi.”
Tới sườn thính, sắc mặt Thục phi nương nương như đóng băng, ngồi ngay ngắn trên ghế, thấy Vịnh Thiện và Thường Đắc Phú tiến vào, lạnh lùng nói: “Thường Đắc Phú, ngươi ra ngoài. Thái tử, đóng cửa lại, hai mẫu tử chúng ta nói chuyện.”
Thường Đắc Phú nghe giọng điệu của nàng là biết chắc chắn có chuyện xảy ra, liền câm như hến, ngay cả thở cũng không dám, ngậm chặt miệng vội vàng lui ra ngoài, trước khi đi còn cẩn thận đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại Thục phi cùng Vịnh Thiện.
Mẫu tử một người ngồi, một người đứng, không khí nặng nề khiến người ta không thở nổi, ép tới ngực cũng cảm thấy đau đớn.
Thục phi trầm mặc trong chốc lát, rồi mở miệng hỏi: “Thái tử đuổi Trương Hồi Diệu về?”
Ánh mắt hướng xuống, gắt gao nhìn chằm chằm vào bàn chân, dường như vì áp lực mà tùy thời sẽ bộc phát, cho nên không chịu nhìn thẳng vào mặt Vịnh Thiện.
Đối với mẫu phi, Vịnh Thiện không thể nào dùng cách đối phó với Trương Hồi Diệu được. Vì vậy hắn vậy đành than nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Mẫu phi nếu như muốn nói về việc Trương Hồi Diệu, xin mời lập tức rời đi. Vịnh Thiện thật sự không nghĩ muốn vô lễ với mẫu phi.”
“Vô lễ?” Thục phi cười lạnh, quay sang nhìn Vịnh Thiện: “Được lắm Thái tử, ngươi thật làm cho ta mở rộng tầm mắt đấy. Nhớ trước kia ngươi đầy dũng khí kiêu ngạo, sao bây giờ lại thành một bãi bùn nhão, cam tâm chờ phụ hoàng người sắp xếp. Ta biết, ngươi không phải hồ đồ, chẳng qua là vì cái tên Vịnh Kỳ kia. Ta cũng biết, ta trong lòng ngươi, cũng chẳng là gì. Đáng thương thay, ta còn vì ngươi mà đau khổ suy nghĩ, ngày đêm lo lắng hoàng thượng phế truất ngươi, đến tính mạng cũng không màng. Ta những mong ngươi thoát khỏi số mệnh như Vịnh Kỳ. Thế mà ngươi lại coi đó là lòng lang dạ sói. Không sai! Ta mưu đồ làm loạn, kết bè kết đảng! Ngươi thử nói xem, ta thân là hoàng phi, việc gì phải kết bè kết đảng? Nếu như ngươi còn chút lương tâm, tại sao lại có thể tổn thương ta như thế?”
Lúc nghe Trương Hồi Diệu hồi báo, nàng vô cùng thất vọng bi phẫn. Hơn nữa thế cục nguy hiểm, tai họa phủ xuống lúc nào không biết, lửa giận bừng bừng. Nàng hận Vịnh Thiện đến nghiến răng nghiến lợi, cho nên vừa mở miệng là nói năng vô cùng nghiêm khắc.
Nhưng lúc này đến đây, chủ yếu là khuyên bảo Vịnh Thiện, chứ không phải phát tiết tức giận.
Thục phi sắc bén châm chọc một phen, sắc mặt mới hơi hòa hoãn, liền thay đổi giọng, thở dài nói: “Thần nhi, mẫu phi làm sao nguyện ý để con làm một tên nghịch tử bỏ rơi cha ruột của mình đây? Chỉ là hoàng tộc vốn không coi trọng thân tình, dù con quan tâm, hoàng thượng cũng không cần. Ngũ đệ của con lại càng không phải nhân nghĩa, đến cùng cũng chỉ có con chịu thiệt thòi. Vịnh Thiện, con phải tin tưởng mẫu phi, trong cung đình, chỉ có mẫu phi suy nghĩ vì các con. Nếu con rơi vào kết cục như Vịnh Kỳ, mẫu phi sẽ chết mất. Ta chỉ muốn nghĩ cách làm sao con không bị phế truất ngôi Thái tử, bị tiểu nhân lăng nhục.”
Nói đến đây, hốc mắt Thục phi đã đỏ lên.
Nàng đứng lên đi tới trước mặt Vịnh Thiện, vươn tay nắm lấy tay hắn, run giọng nói: “Ta sống trong cung đã hai mươi năm, chưa bao giờ cảm thấy trái tim băng giá như lúc này. Con ngoan, con tỉnh lại đi, bây giờ không phải là lúc con cố chấp đâu. Chúng ta đã bị hoàng thượng ép tới vách núi rồi, chỉ cần một cước, té xuống sẽ tan xương nát thịt, chẳng lẽ con còn không rõ?”
Đôi tay nắm lấy Vịnh Thiện, vốn mềm mại, giờ đây đã trắng bệch cả ra. Bởi vì thời gian này Thục phi bị bệnh, gầy gò không ít, ngay cả đầu khớp xương cũng nhô ra, thật sự rất tiều tụy.
Vịnh Thiện hiểu rõ, những hành động của Thục phi quả thật là vì muốn ngăn sóng dữ cho hắn. Nhìn Thục phi vất vả đến tận đây, Vịnh Thiện rất đau lòng. Hắn nắm tay nàng, nhẹ nhàng xoa xoa để sưởi ấm, chậm rãi nói: “Tâm ý của mẫu phi, con rõ ràng.”
“Nếu đã rõ, vậy hãy quyết định thật nhanh…”
“Tuyệt đối không thể.” Vịnh Thiện nói như đinh đóng cột.
Mời Thục phi ngồi xuống, hắn mới chậm rãi nói: “Mẫu phi, không phải con nhát gan, nhưng chuyện bức cung, ngàn vạn lần đừng nhắc lại. Phụ hoàng đâu phải hạng người vô năng. Mẫu phi thử ngẫm lại xem, cữu cữu cùng di phụ, mặc dù vẫn nhậm chức, nhưng thuộc hạ bên ngươi có thay đổi hay không? Làm sao mẫu phi biết, trong số những người đó, có mấy người là do phụ hoàng mật chỉ đến giám sát bọn họ. Lúc động thủ, nếu như trong quân có một người đứng ra, cầm mật chỉ của hoàng thượng, đoạt lấy binh quyền thì tính sao? Đến lúc đó tội danh mưu phản, đều phải chu di cửu tộc. Một kế hoạch vội vàng như vậy, khắp nơi đầy sơ hở. Phụ hoàng ngồi trên ngai vàng đã mấy chục năm, thành thủ tướng quân cùng túc vệ tướng quân liệu có bao nhiêu nhân mã. Có khi chỉ cần một ngón tay của phụ hoàng, bọn họ cũng đã chết không chỗ chôn.”
Thục phi nghe hắn nói, từng chữ đều thấy có lý, trong lòng cảm thấy sợ hãi vô cùng, Một lúc sau, mới kinh ngạc nói: “Theo con nói, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể chờ chết?”
Vịnh Thiện trầm ngâm không đáp.
Lúc sau mới nhẹ nhàng nói: “Mẫu phi nói chúng ta đã bị bức đến vách núi, chỉ cần sai một bước sẽ tan xương nát thịt, lời này quả thật không sai. Chẳng những vốn là vách núi, mà còn là vách núi lúc đêm khuya, một chút ánh sáng cũng không có, tứ phia chẳng nhìn thấy gì. Nếu không muốn ngã xuống, phải mở to hai mắt thấy rõ toàn cục, biết vách núi ở đâu, sẽ biết đi bên trái hay bên phải.”
“Ý con là…”
“Người phụ hoàng muốn đối phó, chưa chắc là ta.”
Thục phi giật mình, vội vàng hỏi: “Con ngoan, lời con nói có mấy phần nắm chắc?”
Vịnh Thiện cười khổ: “Bây giờ chỉ có năm phần.”
Nhìn Thục phi một lần nữa lại lộ ra thất vọng cùng lo lắng, Vịnh Thiện ôn nhu nói: “Có năm phần cũng không tệ rồi. Nếu cứ theo chủ ý của di phụ, chỉ sợ dù cố hết sức, chúng ta vẫn thất bại thảm hại. Suy nghĩ nhiều cũng vô ích, mời mẫu phi trở về nghỉ ngơi. Mong mẫu phi nhớ kỹ, mặc kệ phát sinh chuyện gì, tuyệt đối không được nản chí ủ rũ mà làm chuyện không suy nghĩ.”
Sau khi dặn dò xong, Vịnh Thiện liền dìu Thục phi, tiễn nàng ra khỏi Thái tử điện.
Mắt nhìn cỗ kiệu của Thục phi đi xa, mới xoay người trở về, phân phó cho Thường Đắc Phú: “Bắt đầu từ bây giờ, trừ người truyền thánh chỉ, còn những người khác, một người ta cũng không gặp. Cho dù Thục phi nương nương đích thân tới, ngươi cũng phải ngăn cản cho ta.”
“Vâng.”
Vịnh Thiện đi hai bước, lại nghĩ tới một chuyện, liền quay lại nói thêm: “Vương thái phó là ngoại lệ, nếu hắn tới, nghênh đón đưa tới đại sảnh, hầu hạ trà ngon. Mặc kệ ta ngủ hay tỉnh, đều phải lập tức thông báo.”
Thường Đắc Phú vội vàng gật đầu: “Vâng… Điện hạ.”