Thái Tử

Chương 532 :

Ngày đăng: 04:43 19/04/20


Trong phòng giam an tĩnh lại…



Thời gian từng chút, từng chút, chậm rãi trôi đi.



Vịnh Lâm hiếm thấy ngồi giữ ở bên hỏa lò, vẫn không hề nhúc nhích, quay lưng lại với hai vị ca ca.



Vịnh Thiện ngồi sát bên giường, cúi đầu nhìn Vịnh Kì, ánh mắt một khắc cũng không rời, giống như là đã cả đời không được thấy. Hắn lúc nào mơ đến giờ phút này. Thế nhưng giờ đây khi mộng đã thành thực lại không nhịn được mà chua xót.



Không biết qua bao lâu, lông mi Vịnh Kì khẽ run.



Run rất khẽ, sự thay đổi này nếu là người khác thì tuyệt sẽ không phát hiện ra. Vịnh Thiện lại ngay lập tức nhìn thấy, cả người kích động đến phát run, một tay cầm lấy tay Vịnh Kì, kìm nén tình yêu thương tràn ngập, thấp giọng nói: “Ca ca, ca ca, huynh hãy mở to mắt ra nhìn ta.”



Hắn chỉ là hô thử một câu thăm dò, Vịnh Kì lại giống như là nghe được, cả người run rẩy dữ dội một trận, giống như là giãy giụa lại sự trói buộc từ trong mộng, cổ ngửa mạnh ra sau.



Mắt đột nhiên mở ra.



“Ca ca?” Vịnh Thiện thở dốc vì kinh ngạc.



Vịnh Thiện nhìn thấy đôi con ngươi trong vắt mà đen nhánh kia, tâm tựa như bị một con sóng cao ba trượng chụp lấy, hai cánh tay duỗi ra, đem Vịnh Kì ôm chặt. Mặt hắn dán vào mặt Vịnh Kì, không ngừng cọ sát, giống như nếu không làm như vậy, thì sẽ không thể biểu đạt được sự kích động trong lòng mình.



Trên cánh tay đột nhiên truyền đến cảm giác khác thường, Vịnh Thiện thu hồi cảm xúc, cúi đầu nhìn. Một bàn tay gầy kéo tay áo hắn, nhẹ nhàng lôi kéo.



Hai mắt hắn đẫm lệ vẫn ẩn ý cười, hỏi Vịnh Kì: “Làm gì? Lúc này còn thẹn thùng, muốn ngăn đệ sao?”



Vịnh Kì ở thái tử điện kích động đến độ hôn mê, mở mắt ra lại nhìn thấy Vịnh Thiện, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì. Hắn bị bệnh rất nặng, trong lòng một chút thanh tỉnh, một chút mơ hồ. Nhìn thấy Vịnh Thiện, hắn nháy mắt liền biết đây không phải là mộng. Nhất định đây là thật, hắn vui sướng đến độ ngay cả nguyên nhân và kết quả cũng không buồn hỏi.



Hết thảy đều tự nhiên đến khó tin. Hắn mở mắt ra lại ở trong ***g ngực Vịnh Thiện, nghe thấy thanh âm của Vịnh Thiện, nhìn thấy khuôn mặt của Vịnh Thiện. Thật sự là chuyện có đạo lý nhất trong thiên hạ.



Môi giật giật, yết hầu khô khốc, một chữ cũng không nói nên lời.
Vịnh Lâm đọc lên tên một chuỗi đồ ăn. Có thể là do gần đây nhớ hương món ăn mặn, mười mấy đồ ăn, mỗi cái đều là món ăn mặn. Vốn là đang định kể thêm nhưng nghĩ ra cái bàn này tuyệt đối không bày được, phất tay nói: “Được, trước tiên như thế đã. Ngàn vạn lần phải chọn đồ tốt mà đem lên, thịt hươu phải là do Lão Đỗ ở ngự thiện phòng tự tay làm, hắn làm mới đủ dậy mùi. Nhanh đi, nhanh đi, còn nữa, nhớ rõ phải bưng một nồi cơm trắng đã nấu nhừ.” 



“Từ từ…” Vịnh Thiện ôm Vịnh Kì, cẩn thận múc một thìa nước dược, đem đến bên miệng Vịnh Kì đút một chút, lúc này mới đút được non nửa bát. Hắn thấy Mạnh Kì ghi nhớ thực đơn liền tính toán rời đi liền gọi lại, thản nhiên nói: “Thức ăn mặn quá độ, ngược lại sẽ tổn thương nguyên khí. Thêm một chút chân giò hấp với đậu hũ, thêm một đĩa nấm hương thịt táo muối, một đĩa dưa chuột dầm chua, một chén cháo hoa nấu nhừ.”



“Dạ.”



“Còn có, chân giò hấp đậu hũ, lấy chân giò bên trong ra, bưng đậu hũ lại đây là được.”



“Đã nhớ kỹ.”



Mạnh Kì đi rồi, Vịnh Thiện lại kiên nhẫn đút thuốc cho Vịnh Kì.



Vịnh Lâm trầm mặc xem xét nửa ngày, vẫn là không thể kiềm chế được. Đành phải tự mình cầm trân châu phục linh sương để ở trên bàn, nhất nhất cam chịu cùng tiêu sái đến gần.



“Đây đúng là oan nghiệt kiếp trước như sách nói.” Vịnh Lâm ngồi ở bên người Vịnh Thiện, rung đùi đắc ý thở dài một hơi: “Đúng là chế giễu, huynh hầu hạ hắn, đệ hầu hạ huynh. Lúc nào mà đệ bị đã rơi xuống thành kẻ hầu hạ mạt hạng thế này? Cái này coi được sao? ”



Không cam lòng than thở hai câu.



Vịnh Thiện ôm Vịnh Kì, lại đang vội vàng đút dược. Vịnh Lâm lòng tràn đầy ý nghĩ muốn giúp cái vị ca ca sinh đôi này bôi dược. Nhưng lại chỉ có thể cởi dây lưng của Vịnh Thiện, xiêm y chỉ mở ra được một chút, trong ngón tay dính toàn dược cống phẩm, vươn vào bên trong xoa.



Hắn không nhìn thấy miệng vết thương, chỉ có thể đoán đại. Nghĩ bôi ít không bằng bôi nhiều, cứ việc dùng đúng dược là được, từ từ nhắm hai mắt xoa một mạch.



Một hộp nhỏ trân dược còn quý hơn cả hoàng kim, chỉ chốc lát sau đã hết sạch.



Vịnh Thiện bị Vịnh Lâm vân vê miệng vết thương như vậy, đau đến nhíu mày. Hắn biết là đệ đệ đang thành tâm, chịu đựng không mở miệng. Chờ Vịnh Lâm đem dược ra dùng hết, Vịnh Thiện vừa vặn cũng đút xong dược cho Vịnh Kì, quay đầu, cười đáp tạ: “Ngươi vất vả rồi.”



Vịnh Lâm hừ một tiếng, đứng lên đem hộp dược rỗng bỏ lại trên bàn, lại ngồi xuống sưởi ấm