Thâm Hải

Chương 1 :

Ngày đăng: 03:49 19/04/20


Tí tách ── tí tách ──



Kim giây ở đồng hồ báo thức di động.



Tí tách ── tí tách ──



Mưa rơi ngoài cửa sổ.



Anh cảm giác mình giống một con cá, chìm thật sâu dưới đáy biển. . .



“Cậu khỏe không?”



“Tôi khỏe lắm.”



Anh đương nhiên khỏe lắm, anh rất khỏe.



“Tôi không cho rằng như thế.”



Anh nhìn người đặt đôi chân dài lên bàn làm việc, một bên lật xem tạp chí đàn ông, bất giác cả người căng thẳng.



“Tôi rất khỏe.”



Anh nghe thấy chính mình lặp lại.



Người đàn ông giương mắt nhìn anh, cong khóe miệng.



“Từ hôm nay trở đi, cậu không cần tới nữa, cho đến khi cậu dùng hết số ngày phép của mình.”



Anh không hiểu, cảm giác tức giận dâng lên, nhưng anh khắc chế xuống, dùng sức đè nén.



“Tôi không cần nghỉ ngơi.”



“Cậu đương nhiên cần, tựa như tôi cần mỗi người các cậu đều ở trạng thái tốt nhất.”



Anh lại mở miệng một lần nữa, nhấn mạnh từng chữ trên môi.



“Tôi rất khỏe.”



“Không, cậu không khỏe, cậu dồn nén lâu rồi.”



Người đàn ông cười cười, tùy ý mở miệng đề nghị.



“Dồn nén không phải chuyện tốt, cậu cần được giải phóng, cuồng hoan, làm chuyện cậu muốn làm đi, hoặc tìm phụ nữ, hưởng thụ tình ái, phát tiết hết áp lực.”



Anh cảm giác thái dương mình co rút, nắm chặt nắm đấm, anh ép chính mình thả lỏng tay, bỏ hai tay vào túi quần jeans.



“Hoặc, cậu cũng có thể về nhà.” Người đàn ông nói.



Anh không muốn về nhà, cho nên anh nhận mệnh xoay người đi ra ngoài, nghỉ ngơi.



Mưa tiếp tục rơi.



Trong bóng tối, anh trở mình trên tấm nệm, anh hoảng hốt chú ý tới sắc trời ngoài rèm cửa sổ không biết sao lại tối sầm.



Thùm thụp – thùm thụp



Trái tim trong lồng ngực nhảy lên.



Bờ môi anh rất khô, anh vươn tay, nhặt lon bia trên mặt đất, đưa vào khóe miệng.



Nó rỗng, ngay cả một giọt cũng chẳng có.



Không khí ẩm ướt, anh cảm thấy như đang ngâm mình trong nước, nhưng anh vẫn khát nước như ở trong sa mạc.



Anh buông lon bia, tiếp tục nằm trên nệm, nhìn chằm chằm rèm cửa sổ bị gió đêm thổi bay lất phất, hai tấm vải lay động, phía dưới lộ ra đèn đường mờ nhạt.



Nhìn lại đồng hồ báo thức trên tường, kim đồng hồ tiếp tục thong thả di động, chậm chạp như con ốc sên.
“Như vậy có thể chứ?”



“Đương nhiên, thật tốt quá.”



“Thật cao hứng cùng cô hợp tác, thiết kế của cô thật sự xuất sắc.”



Nghe được đối phương khen ngợi, cô lộ ra vui vẻ tươi cười: “Cám ơn.”



Mặc áo Polo màu xanh, người đàn ông đứng lên, đem chi phiếu giao cho cô, nhìn cô mỉm cười: “Thật có lỗi, hại cô trễ thế này, cùng đi ăn một bữa cơm được không?”



“Cám ơn, nhưng tôi đã có hẹn.” Cô không thích cùng khách hàng phát sinh vấn đề ngoài công việc, cho nên khách khí cự tuyệt đối phương.



Tuy rằng cảm thấy đáng tiếc, người đàn ông vẫn là lễ phép lộ ra mỉm cười, nói: “Vậy hẹn lần sau.”



“Hẹn lần sau.” Cô cười gật đầu, đem chi phiếu đối phương cấp cất vào trong túi, cùng anh gật đầu, “Tôi đi trước, hẹn gặp lại.”



Bán xong quần áo, cô bước nhẹ nhàng, đón xe về nhà.



Xe bus đến trạm, cô cầm lấy túi vải bạt lớn xách xuống xe.



Đến cửa thì cô chú ý tới đèn ở phòng cách vách vẫn như cũ không thắp sáng, từ khi cô không cẩn thận tỉnh lại trên giường tên kia, đã qua ba ngày, anh như là biến mất, hại cô gần như bắt đầu nghĩ đến sự kiện kia chưa từng phát sinh.



Đương nhiên, chỉ là gần như mà thôi.



Mỗi khi cô quay về lúc ban đêm, vẫn là nhịn không được nhìn chung quanh, cảnh tượng vội vàng, chỉ sợ lại gặp gỡ đám lưu manh kia.



Cô đã nghĩ tới muốn đi báo cảnh sát, nhưng cô nếu không có người làm chứng, hơn nữa người bị đánh đã sớm không thấy nữa, cũng không còn vật chứng, trong camera giám thị trong công viên từ một năm trước đã bị hỏng rồi, cô nghe nói người ta đã sửa ba lần rồi, đến lần thứ tư, liền bỏ qua luôn.



Công viên vào ban ngày còn rất nhiều người vận động, nhưng khi đến buổi tối, có một đám côn đồ lêu lổng, bọn họ chiếm lấy công viên, mỗi khi cảnh sát đến sẽ lập tức giải tán, nhưng cảnh sát chỉ có thể đến tuần tra một hai lần mỗi tối, hoàn toàn không thể ngăn cản bọn họ chiếm lấy công viên.



Cô tối hôm đó hiển nhiên hoàn toàn say rượu, mới có thể quên chuyện này, nếu không cô tuyệt đối sẽ không đi vào công viên đó. Mấy ngày nay, cô ngẫu nhiên sẽ nhớ lại một ít hình ảnh, trí nhớ làm cho cô có chút bất an, cô nhớ rõ cô nôn mửa ở trên người anh, còn nhớ rõ cô nằm dài trên lưng anh.



Rất kỳ quái là, cô cũng nhớ rõ cô quỳ gối trên cỏ nôn mửa thì anh ngồi xổm bên người cô, cầm trong tay bia cùng bánh dứa ăn.



Cô nhớ không rõ thời gian trình tự trước sau, nhưng cô rất bội phục cô ói thành như vậy, anh vẫn còn nuốt trôi.



Người đàn ông kia hiển nhiên có cái dạ dày làm bằng sắt.



Anh nhất định là ăn xong này nọ mới cõng cô về nhà, chuyện sau đó cô vốn không còn ấn tượng nữa.



Cô đi lên cầu thang khu nhà trọ, phát hiện trên hành lang tối om, cô mở đèn điện, nó giãy dụa sáng vài giây, kéo dài hơi tàn lóe ra , được vài giây thì lại tắt hẳn.



Không thể nào? Cô nhớ rõ mấy tháng trước cô mới đổi mà.



Thở dài, cô lại thử một lần, đương nhiên nó hoàn toàn không họat động, không còn phát ra tí ánh sáng nào.



Rốt cuộc là ai nói tuổi thọ bóng đèn tỉnh thì lâu dài vậy?



Mở to mắt, cô sờ soạng đi đi về cửa nhà mình, trải qua chuyện lần trước thì cô chú ý tới trong phòng anh vẫn không có ánh đèn, cô hoài nghi anh mấy ngày nay cũng chưa về nhà, cô không nghe thấy bên trong truyền đến tiếng động gì.



Đứng ở cửa, cô lấy ra cái chìa khóa, thử cả buổi, cuối cùng mới mở ra được, cô mở đèn, mở rộng cửa, rồi mới đem túi xách để trên tủ giầy, lấy thang và bóng đèn cũ, cùng đem ra ngoài cửa.



Cô cầm lấy bóng đèn leo lên thang, ngồi trên đỉnh, một bên đem bóng đèn hư chuyển xuống dưới, rồi đổi cái mới vào.



Đèn đuốc trong nháy mắt phát sáng mạnh, cô tiếp tục xoay vặn, xác định nó bền chắc, xong mới cúi đầu, khi vừa cúi đầu lại thấy đầu tóc vàng lọt ngay giữa hai chân cô.



“A ──” cô hoảng sợ, phản xạ tính lùi lại đồng thời kẹp chặt chân, nhưng động tác này làm cả người lập tức mất đi cân bằng, sợ hãi chính mình rơi xuống trên người anh, cô bối rối, toàn thân đứng im, người đàn ông kia cũng đúng lúc vươn tay bắt được cái thang, cũng tiếp được bóng đèn treo bên hông thang bị rơi xuống.



“Anh làm tôi sợ.” Cô kinh hoàng chưa trấn tĩnh vỗ vỗ ngực, cúi đầu trừng mắt nói với anh.



Anh không xin lỗi, chỉ ngẩng đầu nhìn cô, lãnh đạm nói : “Thang của cô chặn đường tôi.”



“Tôi đang đổi bóng đèn.” Cô nói, chú ý tới tơ máu trong mắt của anh tựa hồ vẫn còn.



“Nhìn ra được.” Anh đem bóng đèn hư trả lại cho cô, rồi mới cầm túi lớn mì ăn liền vòng qua thang, mở cửa phòng, đi vào.