Thâm Hải
Chương 14 :
Ngày đăng: 03:49 19/04/20
“Tôi mới không có đem chính mình bao thành bánh chưng.” Cô xấu hổ kháng nghị.
“Thân hình của em đẹp lắm, em không cần bởi vì mình hơi có vẻ đầy đặn liền cảm thấy tự ti. Hít vào, ưỡn ngực, thu nhỏ bụng lại, đừng còng lưng xuống.” Anh bình thản ung dung nói với cô, một bên chỉ đạo tư thế của cô.
“Tôi mới không có…” Cô lẩm bẩm kháng nghị, lại chột dạ nói không xong.
“Em nên biết, phần lớn đàn ông thời nay đều thích trước phì sau vểnh, ôm mới cảm thấy có chút thịt.” Anh vừa nói vừa đi đến bên cạnh cô, lại nói : “Tốt lắm, chân phải đưa lên phía trước, cong lên, hai tay đặt trên đùi, chân trái ở phía sau kéo thẳng, ép xuống, sau đó dừng lại. Cứ giữ yên tư thế đó, em sẽ cảm giác được gân cốt chân trái có chút căng, không cần gượng theo, em cứ giữ yên tư thế đó là được rồi.”
Cô học động tác của anh, thật sự cảm thấy gân cốt chân trái căng lên.
“Anh cũng vậy sao?” Trộm liếc mắt một cái, cô nhịn không được hỏi.
“Cũng cái gì?” Anh nhíu mày.
“Thích…” Cô đem tầm mắt kéo trở về, ra vẻ trấn định nhìn về phía trước, hỏi:”Có chút thịt?”
“Đương nhiên.” Anh khẽ cười, nói : “Hiện tại đứng thẳng, sau đó đổi chân.”
“Vì sao?” Cô đổi chân, lại nhận thấy được tầm mắt của anh dừng ở trên mặt cô đang nóng lên, nhưng cô vẫn nhịn không được muốn hỏi:”Gầy một chút không phải có vẻ xinh đẹp hơn sao?”
“Người gầy, khi ôm xương sẽ đâm vào người khó chịu.”
“Cái gì?” Cô há hốc mồm, cho là mình nghe lầm, không khỏi quay đầu nhìn anh.”Anh đang nói đùa?”
Anh thu chân về, đứng thẳng thân thể, “Em đứng vững.”
Cô ngoan ngoãn thu chân đứng vững theo, nghĩ rằng anh muốn chỉ cô động tác kế tiếp, ai ngờ anh đi lên phía trước, vươn tay đem cô ôm vào trong ngực, hại cô lắp bắp kinh hãi, sợ tới mức quên cả phản ứng.
Nơi này là công viên nha, giữa ban ngày ban mặt nha!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, mắt hạnh trợn lên, cô hẳn là nên kêu anh buông tay, nhưng trên người anh thực ấm áp, ngay cả mồ hôi của anh cũng có hương vị thật tuyệt, hại cô nhịn không được lại hít sâu một hơi.
Trời ạ, cô thật là một người biến thái.
“Em xem, ôm em thực vừa vặn, trên người không có một cọng xương thừa nào sẽ đâm tôi.”
Thanh âm của anh khàn khàn ngay bên tai cô, Tú Tú tỉnh táo lại, vừa thẹn lại quẫn nhanh miệng nói : “OK, OK, anh nói rất đúng, tôi hiểu rồi, anh buông tôi ra được không.”
“Em hiểu rồi?” Anh hỏi.
“Hiểu rồi, hiểu rồi.” Cô kích động nói, toàn thân cứng ngắc, không dám lộn xộn một chút.
“Thật sự hiểu rồi?” Anh dán sát bên tai cô hỏi lại, “Có lẽ em nên vòng tay qua hông tôi, cẩn thận cảm nhận. Tôi cũng có thịt, cho nên xương của tôi cũng sẽ không trực tiếp đâm em.”
“Vì sao?” Anh không hiểu.
“Bởi vì tôi không phải thiên sứ.” Cô nhỏ giọng nói.
“Có ý gì?”
“Đây không phải là số đo của tôi.” Cô dời đi tầm mắt, cẩn thận đem lễ phục thu lại, bỏ vào trong hộp.
Khoảnh khắc đó, anh biết đây chẳng qua là lấy cớ.
Vì nguyên nhân không biết tên, cô không mặc quần áo mình làm, mặc dù cô nhiệt tình yêu thương chúng nó, mỗi một bộ giống như là món quà trong mơ của các cô gái cầu còn không được, cô lại không dám mặc.
“Em hẳn nên làm một bộ cho mình.” Anh nói với cô.
“Có lẽ.” Cô nhìn anh, e lệ cười cười, nói:”Có lẽ lần khác, có rảnh tôi sẽ làm.”
Anh hoài nghi cô thật sự sẽ làm sao?
Anh thích cô trong lúc may quần áo, thích nhìn cô giống như một cô bé, ở trước gương làm đủ tư thế. Anh thích nhìn cô vuốt ve những kiện vải, thích nhìn cô nhắm mắt lại đế cảm nhận chúng nó, sau đó suy nghĩ xem nên biến chúng nó thành hình dáng gì.
Mỗi lần cô làm như vậy, đều làm cho anh nhịn không được muốn đem tay cô đang đặt trên vải dệt, kéo đến trên người anh. Anh thích cô vuốt ve anh, khi đó đôi mắt đen của cô khẽ nhắm, môi hồng hé mở, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Cô là người phụ nữ khêu gợi, nhưng cô cho là mình không xinh đẹp.
Cô không nói thẳng ra, khi cô ở chung với người khác cũng thực bình thường, nhưng anh cảm nhận được cô đang tự ti, cô đem chính mình che dấu rất khá, nhưng anh vẫn nhận ra.
Cô rõ ràng là làm quần áo, hơn nữa còn là nhà thiết kế trang phục giỏi, nhưng quần áo chính cô gần như tất cả đều rộng thùng thình, màu sắc toàn là màu tối.
Dáng người của cô rất đẹp, nhưng cô luôn che lấp chúng nó, cô cho là mình quá béo, bộ ngực quá lớn, mông quá to, cho nên cô mới có thể luôn muốn giảm béo, lại thường sử dụng màu đen, màu cà phê che khuyết điểm của mình.
Anh không biết rốt cuộc là ai giáo huấn cô quan niệm này, người kia nhất định đã tổn thương lòng cô rất sâu, nên mới có thể làm cho cô cảm thấy mình chỉ là vịt con xấu xí.
Nghĩ đến từng có người ác liệt thương tổn cô như vậy, khiến cho anh nhịn không được nhăn mày, muốn bắt lấy người kia.
Cô lại co người, gấp đầu gối, cắn móng tay ngồi ở trên ghế, mày hơi nhíu lại, đôi mắt đẹp cứ mãi nhìn chằm chằm vào vải dệt trên tay, sau đó cô chuyển qua nhìn lén anh một cái, anh không mở mắt hoàn toàn, chỉ mở một đường mà thôi, thấy cô quay đầu, anh bảo trì bất động.
Nghĩ rằng anh còn ngủ, cô lén lút hạ ghế dựa, đứng ở trước gương bỏ đi chiếc áo lông rộng thùng thình cùng quần dài trên người, đem tấm vải màu hồng quấn quanh người tạo kiểu, nhanh chóng lấy kẹp nhỏ cùng kim băng đính lên tạo đường cong cho váy.
Trong vòng vài giây đồng hồ, cô đã làm ra một bộ lễ phục hình thức đơn giản, nhưng cao nhã hào phóng.
Cô cắn môi, nhìn mình trong gương, trên mặt vẫn đỏ ửng, sau đó lại trộm ngắm anh một cái, xác định anh thật sự còn ngủ, mới kéo cổ áo lên lộ bộ ngực đầy đặn, lại đem làn váy phía trước kéo cao, lộ ra cặp đùi trắng nõn.