Thâm Hải

Chương 16 :

Ngày đăng: 03:49 19/04/20


Giây tiếp theo, anh rời khỏi sofa, đứng lên, đứng trước người của cô, cúi đầu nhìn cô, sau đó vươn tay về hướng cô.



Cô nhìn thấy ngọn lửa cháy bỏng trong mắt anh, cả người nóng lên, trong nháy mắt đó, bỗng nhiên biết anh luôn luôn chờ, từ phía kia luôn luôn chờ.



Chờ hiện tại.



Không nói một lời, cô giao tay cho anh.



Anh nhẹ nhàng nắm lấy, nở nụ cười.



Sau đó đem cô đưa vào trong lòng, cúi đầu hôn môi cô.



*********************************************



Nguyệt sự của cô đến.



Hai giờ sáng, Tú Tú đau đến mức từ trên giường đứng lên tìm thuốc giảm đau, nhưng đoạn đường ngắn đi chân trần trên mặt sàn lạnh như băng từ giường đến nhà vệ sinh, làm cho cô càng thêm thống khổ, thật vất vả cô đi đến toilet đệm lót băng vệ sinh, ở trong tủ thuốc lấy ra thuốc giảm đau, một trận đau nhức lại đánh úp mạnh tới, làm cho cô ngay cả tí khí lực đều không có, nhịn không được một tay cầm lấy thuốc cùng ngăn kéo, một tay ôm bụng, ngồi xổm trên sàn.



“Làm sao vậy?”



Nghe thấy thanh âm của anh, cô cố sức đáp một câu, “Không sao...”



Giọng của cô không giống không có việc gì, thoạt nhìn cũng không giống không có việc gì, Mạc Lỗi đi đến bên người cô, chỉ thấy trong tay cô cầm một loạt thuốc giảm đau, lại xem sắc mặt cô không có chút máu ôm bụng, anh rất nhanh liền đoán được cô bị làm sao, anh lớn lên hoàn cảnh có không ít phụ nữ, trong đó có mấy người đều giống cô.



“Em đau bụng kinh sao?” Anh hỏi cô.



“Tôi không sao, uống thuốc là được--”



Anh cẩn thận bế cô dậy, cô bởi vì đột nhiên di động, đau đến hít sâu một hơi, nói đến một nửa thì dừng lại, đau đến ngay cả sức để cảm thấy mất mặt đều không có, thuốc trong tay bởi vì thoát lực, rơi xuống đất.



Phản ứng của cô làm cho ngực anh căng thẳng.



“Thật xin lỗi.” Anh sải vài bước đã nhanh chóng đem cô ôm về trên giường, giúp cô đem thuốc giảm đau mang trở về, rót nước sôi, cho cô một viên thuốc.



“Một viên không đủ....” Cô co người lại ở trên giường, nắm chặt viên thuốc, sắc mặt tái nhợt nhìn anh nói.



Người phụ nữ này đau đến ngay cả môi đều trắng bệch rồi.



Anh rất muốn cho cô hai viên, nhưng thuốc giảm đau uống nhiều đối với cô không tốt.



“Một viên là đủ rồi.” Anh vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, nói: “Em uống trước, tối sẽ giúp cho em.”



Giúp cô? Giúp như thế nào? Giúp cô không đau?!



Tú Tú há hốc mồm, rất muốn đối anh gầm rú rít gào, nhưng nháy mắt khí lực duy nhất cô có thể làm chính là té xỉu.



Sau đó anh đem thuốc dẹp đi, rời khỏi cô.



Nhìn bóng lưng anh dần biến mất, Tú Tú không nói gì mà chống đỡ, chỉ có thể uống trước một viên, dùng nước sôi bắt nó nuốt vào, lại chậm rãi nằm xuống cuộn mình ở trên giường, sau đó hi vọng mình chết đi cho rồi.



Cô nhắm mắt lại, thở ra hít vào, đau đến mức nước mắt đều sắp rớt ra.
Nhưng anh hiện tại đã hiểu, đã hiểu từ rất sớm, mười năm nay, anh vẫn thực cô độc.



Thực cô độc.



“Anh nhất định thực thích người nhà anh.”



Thanh âm của cô mềm nhẹ, lặng lẽ phiêu tán ở trong không khí.



Anh im lặng, rũ mắt nhìn lại, chỉ nhìn thấy cô đang ôn nhu nhìn anh, đầu ngón tay lạnh như băng xoa lên mặt anh, dừng lại ngay khóe miệng anh.



Tú Tú nhìn anh, tâm chợt đau, hiểu ra một điều.



“Anh nhớ bọn họ.”



Câu hỏi này, làm cho anh cứng người, cô dựa vào anh, cho nên có thể cảm giác được, đôi mắt màu lam xinh đẹp co rút lại, không chớp mắt, trầm mặc không nói, nhưng cô biết cô đúng.



“A Lỗi, anh đang nghỉ phép, vì sao không trở về nhà?”



Đó lại là một câu hỏi sai lầm.



Hỏi ra miệng xong, cô liền biết, nhưng cô hoàn toàn không kịp ngăn cản chính mình, nó đã ra khỏi miệng.



Một cái chớp mắt, hai người... giống như đông lại ở trong không khí, trở nên lạnh như băng và nặng nề.



Trong mắt anh, có sợ hãi, có đau xót, như là cô không phải một câu hỏi, mà là cầm thanh trường kiếm hung hăng đâm ở trên người anh.



Anh thậm chí ngừng thở, không hề hô hấp.



Tú Tú nghĩ rằng anh sẽ không trả lời vấn đề này, nhưng anh lại không hề dời tầm mắt, bộ dạng trầm mặc đáng sợ, anh vẫn nhìn cô, rốt cuộc mở miệng.



“Bởi vì tôi không thể.”



Cô không hỏi nữa, cô không dám.



Bởi câu hỏi đó, đã cướp đi nụ cười của anh.



Khi anh đem cô ôm thật chặt, cô chỉ có thể vươn hai tay, ôm anh.



Bởi vì tôi không thể.



Anh không phải nói anh không muốn, nhưng anh nói anh không thể.



Cô không biết là vì sao, nhưng cô có thể rõ ràng cảm giác được, anh đau vì có nhà mà không thể về, đó là sự thật, rõ ràng như vậy, làm cho cô cũng đau.



“Tôi xin lỗi.” Cô nói.



Cô không hiểu được tại sao mình lại nói như vậy, nhưng cô cũng chỉ có thể nói như vậy, anh nghe xong chỉ chậm rãi lắc đầu.



Đêm hôm đó, anh ôm cô, thật lâu không thể ngủ say, cô cũng không có cách đi vào giấc ngủ, không biết vì sao, không muốn cho anh một mình đối mặt với đêm dài.