Thâm Hải

Chương 19 :

Ngày đăng: 03:49 19/04/20


Anh rất thô lỗ, anh làm đau cô, anh biết, nhưng anh không dừng lại được, anh cần cô bao bọc anh, cần cô cần anh.



Anh một lần lại một lần trở lại trong thân thể cô, dùng sức va chạm mạnh vào cô, để cho ấm áp nhiệt tình của cô xua tan cái lạnh như băng cùng khủng bố, che giấu sự áy náy cùng ác mộng.



Anh cái gì cũng không nghĩ, chỉ nghĩ đến cô, chỉ nhìn thấy người phụ nữ trước mặt của anh, nhìn cô khó có thể tự khống chế, vì anh đỏ bừng mặt, bởi vì anh mà run run, bởi vì anh mà toàn thân phiếm hồng như đóa hoa nở rộ, sau đó phát ra tiếng nức nở vui sướng.



“A Lỗi…”



Cô thật ngọt, thật đáng yêu, cứ như vậy chọc người yêu mến.



“A Lỗi…”



Anh rất thích cô kêu tên anh như vậy, rất thích hương vị trên người cô, rất thích cảm giác cô cần anh, rất thích cảm giác cô dần dần lên cao triều, mất đi khống chế.



Trong lúc cuồng nhiệt mãnh liệt nhất, cô hướng anh vươn tay, ôm anh, hai gò má đỏ bừng, con ngươi đen láy, thất thần ở bên môi anh thở dốc khẽ lẩm bẩm.



“A Lỗi…Em yêu anh…”



Câu nói kia, giống như điện xẹt, xuyên qua thân thể.



“Em yêu anh…”



Ngay lúc đó, anh cùng cô cùng đạt tới cao trào, anh đem chính mình chôn thật sâu trong cơ thể cô, được cô gắt gao bao vây trong thân thể, cùng môi lưỡi cô giao triền, đem chính mình hoàn toàn cho cô.



Kích tình qua đi, chỉ còn thở dốc.



Cô cắn môi, không dám nói lời nào.



Anh có thể cảm giác được tim cô đang đập, vẫn như đang khiêu vũ. Anh dường như có thể nghe được, lời tỏ tình của cô còn vang vọng trong không khí. Anh hẳn là phải nên nói chút gì đó, nhưng lại không thể nói nên lời. Một loại hạnh phúc khủng bố lan khắp toàn thân anh, nhưng sâu trong lòng sự áy náy cùng tội ác chán ghét cũng không thể khống chế được tràn lan theo.



Anh là một tên khốn kiếp, anh biết.



Anh lợi dụng cô.



Không có gì có thể thay đổi được điều này.



Em yêu anh.



Trời ạ, đây nhất định không phải thực.



Nhưng cô đem mặt chôn trong lòng anh, cô hoàn toàn không dám nhìn anh.



Anh biết là cô nghiêm túc, nhưng sự nghiêm túc này.



Anh hẳn là phải thả cô đi, hẳn là muốn nói với cô, anh không thể yêu cô, không thể yêu cô, nhưng anh không thể nào khống chế được ôm chặt cô trong tay.



Anh không mở miệng, cô cũng không nói gì, anh chỉ ôm cô, sau đó cô mệt mỏi, cô ngủ.



Cô đang ngủ.



Anh có cảm giác tội ác sâu không thấy đáy kia, không kìm chế được khủng hoảng siết chặt.



Trong bóng đêm, trong gương người đàn ông đang ôm cô gái nhỏ trong lòng, như thế thật đáng buồn, như vậy thật đáng chết.



Anh không biết anh đang nghĩ cái gì, không biết anh đang làm gì, chỉ mới có mấy ngày, anh đã quên đi thời gian, quên đi tội nghiệt của anh, đã quên đi những thứ cần nhớ, anh trốn tránh, dùng cô làm nơi cản gió, anh không nghĩ tới cô sẽ yêu thương anh.



Yêu?



Còn cái gì?
Khi cô mời anh vào cửa, khi anh cùng cô làm tình, cô đã dự đoán được sẽ một ngày như vậy.



Không sai, cô là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, nhưng thịt thiên nga đã tới miệng, đã tự động đưa lên cửa, cắn một chút thì sao chứ? Cô sớm biết rằng thiên nga sau khi đã lau mắt sạch sẽ, sớm hay muộn cũng sẽ dùng một cước đã ngã con cóc, giương cánh bay cao.



Cô đã sớm liệu được, nhưng tâm vẫn là đau quá đau.



Anh không phải là người đàn ông cô có thể có, anh với cô là hai người không cùng một thế giới, đơn giản mà nói, khoảng cách rất xa, ngay cả không khí hô hấp, cũng không cùng một tầng.



Cho tới bây giờ cô không dự tính sẽ yêu thương anh, chưa từng có.



Đáng giận!



Cô chớp chớp đôi mắt đầy lệ, nắm chặt muỗng, tức giận nghĩ.



Trước đây, cô hoàn toàn không biết mình sẽ yêu thương anh!



Nếu cô biết, nếu cô sớm biết, cô sẽ không nói ra, mới sẽ không tự rước lấy nhục!



Nước mắt nóng bỏng cứ chảy ra bình thường từ hốc mắt, tràn ra đầu ngón tay, chảy đầy khuôn mặt, nhiễu hết vào chén yến mạch, càng làm cho nó trở nên khó ăn hơn.



Nhưng cô không hề dừng lại, cô khóc một phen nước mũi, nước mắt tèm lem, vẫn là dỗi tiếp tục đem chén yến mạch với sữa kia đưa vào trong miệng.



Cô một ngụm tiếp một ngụm, một ngụm lại một ngụm, thẳng đến khi chén yến mạch khó ăn đến đòi mạng kia, toàn bộ nuốt vào bụng.



Cô gái này thích anh!



Tuy rằng mỗi lần cô mở miệng đều là thuyết giáo anh, giống như nữ quản gia thích lải nhải.



Nhưng sự kinh diễm cùng ái mộ trong mắt cô, ngay cả người mù rõ ràng cũng đều nhìn thấy được.



Bởi vì một ly sữa nóng, vận mệnh lặng lẽ khiến họ ở cùng nhau…



Cô mềm mại cùng ôn nhu như thế, nhè nhẹ từng đợt từng đợt tiến vào đáy lòng anh.



Mỗi khi anh bừng tỉnh từ cơn ác mộng, cô đều sẽ ở bên cạnh anh, cho anh sự ấm áp.



Biết rõ không nên trêu chọc cô, nhưng anh lại không thể kháng cự khát vọng muốn tiếp cận cô.



Ở cùng cô thập phần thú vị, biểu cảm của cô thiên biến vạn hóa làm người khác không thể rời mắt.



Chỉ cần nhìn cô, có thể làm cho anh cảm thấy ấm áp, vui vẻ…



Cùng cô ở chung, ngày tháng tốt đẹp làm cho anh quên đi thời gian, quên đi tội nghiệt của anh.



Đã quên đi chặt chẽ sai lầm mà cả đời anh không thể quên.



Anh trốn tránh ác mộng, ở bên cạnh cô nghỉ ngơi, nhờ cô chắn gió bão.



Lại vạn vạn thật không ngờ, cô gái nhỏ này lại yêu thương anh!



Đây là sai, anh không đáng có được tình yêu, càng không đáng được cô yêu.



Là anh lợi dụng cô, bởi vì anh không thể yêu thương cô, cũng không thể để cô yêu.



Anh đứng trước sự tình càng ngày càng trở nên tệ hơn, trước khi cô bị lún sâu phải rời khỏi cô.



Chỉ là trong nháy mắt anh buông tay, anh mới hiểu được, anh không thể mất đi cô gái này.