Thâm Hải

Chương 25 :

Ngày đăng: 03:49 19/04/20


Anh không hề nới lỏng tay, cũng không hề bỏ cô xuống, anh chỉ vác cô chạy vội vào trong hoa viên, hơn nữa một đường nổ súng phá hư các thiết bị giám sát có thể ghi hình ảnh.



Anh đang làm hỏng công việc của mình, nếu anh Võ biết nhất định sẽ tức đến lên máu, chị Lam lần này đại khái sẽ đuổi anh về quê nhốt ở nhà, nhưng anh không có cách nào, anh không thể để cho cô ấy cùng tên kia.



“A Lỗi! Bỏ tôi xuống! Anh có nghe hay không? Bỏ tôi xuống! Khắp phòng đều là phóng viên, ngoài phòng còn có mấy tên chó săn, chúng ta sẽ bị phát hiện! Tôi không muốn lên bìa tin tức, anh có nghe không? Chuyện này quá hoang đường rồi!” Cô vuốt tấm lưng cường tráng của anh, đè thấp thanh âm xuống: “Anh rốt cuộc bị điên cái gì? Mau bỏ tôi xuống….”



Anh khiêng cô vòng qua phòng chính, dùng súng phá cổng cửa sau, ngay cả dây điện nối đèn cũng vậy, sau đó một cước đá văng đó, đem cô đi ra ngoài.



Tiếng cảnh báo chói tai đồng thời cũng vang lên.



Xem cái cửa bị anh đá hư kia, nằm rạp trên mặt đất, hơn nữa khoảng cách của cô cùng chiếc cửa lại càng lúc càng xa, Tú Tú cứng họng nhìn xem trợn mắt há mồm, hoàn toàn không thể tin được loại chuyện này sẽ phát sinh, nhưng anh cứ như vậy mang cô đem theo, trước sau đại khái không đến hai mươi giây.



Sau đó, anh chuyển qua góc đường, cô ngay cả góc phố cũng đều không nhìn thấy.



Gió vẫn còn đang thổi, trời thì mưa không ngừng, trên đường phố yên tĩnh dị thường, hiện tại đã nửa đêm mười hai giờ, không sai lắm, Đường Tú Tú mới lĩnh ngộ đến một việc…



Cô bị gã đàn ông này bắt cóc.



Tú Tú ở trên vai anh thở phì phò, trong óc một mảnh hỗn loạn, không thể tin được việc anh đã làm.



Anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Thế nhưng bắt cóc cô? Anh rốt cuộc là loại người nào? Anh vì sao có súng? Còn có tài bắn súng chuẩn như thần?



Anh khiêng cô, trong mưa gió rẽ trái rồi rẽ phải, sau đó bước chân chậm lại, từ chạy mau biến thành đi mau.



Cô không tiếp tục giãy dụa, cũng không lại tiếp tục quở trách anh, cô hẳn là nên kêu to cứu mạng, nhưng cô lại không hề làm bất cứ thứ gì.



Cô cũng không biết mình đang nghĩ cái gì, không biết anh đang làm cái gì, đương nhiên anh bắt cóc cô, cô biết, nhưng là vì cái gì? Tiền sao? Hay là…



Bỗng dưng, anh chuyển vào một ngõ nhỏ, dừng bước chân, cô ngừng lại rồi cố thở, cô có thể nhân ra anh đang thở dốc, cảm giác được trên người anh bốc hơi nóng.



Chậm rãi, anh đem cô từ trên vai chuyển qua phía trước, chậm rãi đem cô thả xuống.



Cô thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh đứng trong mưa thở phì phò, cúi mắt, dùng cặp mắt màu xanh mê người kia nhìn cô.



Trong nháy mắt, không thể nhúc nhích.



Đôi mắt xinh đẹp kia của anh làm cho tâm cô cảm thấy có gì đó kinh hoàng, bộ dáng kia của anh nhìn như thể… thâm tình…



Trời ạ, đó mới không phải là thâm tình, anh là người điên, anh đùa bỡn cô, lại bắt cóc cô, nhưng đầu cô cũng bị rớt hư rồi, đầu óc cô mỗi lần gặp anh đều sẽ bị phá hư.



Nhưng mà, lúc anh nhìn cô như vậy, giống như anh thực khát vọng cô, giống như anh thực cần cô, cô thực sự không có cách nào để suy xét rõ ràng.



Đột nhiên, từ xa có thanh âm nào đó vọng đến, tiến vào trong óc.



Đó là còi xe cảnh sát.



Anh nhìn cô, đôi mắt màu xanh thật sâu.


“Vậy… vì sao?” Tú Tú ngước đôi mắt đẫm lệ lên, nhìn kẻ quỳ gối phía trước, người đàn ông gần ngay trước mắt, khàn giọng hỏi: “Ngày đó… vì sao anh phải đi?”



Anh hơi cứng đờ, sự đau đớn khó diễn tả bằng lời bỗng nhiên hiện lên trong mắt anh.



Trong chớp mắt đó, cô cho rằng anh sẽ lại tiếp tục bảo trì trầm mặc, nhưng giây tiếp theo, anh hít một hơi, hé miệng.



“Bởi vì em.”



Cô ngẩng người, ngây dại, lại cảm giác anh ôn nhu vỗ về mặt cô, lau đi lệ của cô, chân thành tha thiết nói: “Em làm cho anh vui vẻ.”



Em làm cho anh vui vẻ.



Cô làm cho anh vui vẻ, cho nên anh mới đi? Đây là cái đạo lý gì?



Tú Tú không thể lý giải, há hốc mồm nhìn anh, cơ hồ cho rằng là anh đang nói đùa.



Nhưng người đàn ông trước mắt rất nghiêm túc, nghiêm túc và đau khổ đến như thế.



“Có ý gì?” Cô nghe thấy chính mình hỏi.



Anh ngóng nhìn cô, liếm đôi môi khô ráp, hầu kết không ngừng trượt lên xuống.



Cô biết chuyện này rất quan trọng, cô chưa từng nhìn thấy anh khẩn trương như vậy, anh bất giác căng thẳng thân thể, cô nhìn thấy anh hé miệng, thử một lần, sau đó lại một lần, mới có biện pháp phát ra thanh âm.



“Anh… Có một người em trai…”



Âm thanh của anh thực khàn khàn, giọng rất nhỏ, như là bị cưỡng ép thốt ra, giống như anh phải dùng hết sức lực mới có thể thốt ra những lời đó.



Cô không tự chủ được, nín thở, nhìn anh.



Anh nhìn cô, hít một hơi thật sâu, mới vô cùng gian nan mở miệng tiếp tục nói: “Anh… gọi là Mạc Quang…”



Nhiều năm như vậy, anh rốt cục đã nói ra, cái tên đó.



“A Quang…” Khóe miệng anh có chút vặn vẹo, gần như cười khổ nhìn từng chữ lăn lộn qua đầu lưỡi, “A Quang… anh là A Lỗi… anh là A Quang…”



Trong lồng ngực bỗng nhiên xót xa quay cuồng, làm cho nước mắt dâng lên.



Anh chua xót giật giật khóe miệng, nhìn cô, nói với cô.



“A Quang cùng với anh, bọn anh là song sinh…”



Song sinh?



Tú Tú lặng người, thật khó tưởng tượng, người đàn ông anh tuấn ma quỷ trước mắt này, lại có hai người.



Anh liếm môi, khó khăn lại nói: “Từ nhỏ bọn anh lúc nào cũng ở cạnh nhau. Bọn anh nhìn giống nhau như đúc, cho tới bây giờ cũng không cần dùng gương… Anh là gương của anh, anh là gương của anh… bọn anh thường nhắc nhở đối phương quần áo có mặc xong hay không, đầu tóc có rối không, trên mặt có dính bánh vụn không, sẽ lau giúp nhau. Bọn anh cùng nhau đùa dai, cùng nhau khóc, cùng nhau cười, cùng nhau đánh lộn, cùng nhau bị xử phạt…”