Thâm Hải

Chương 3 :

Ngày đăng: 03:49 19/04/20


Đối với sự chú ý quá mức của người bên ngoài , anh như là sớm thành thói quen, ở trong gió đêm rét lạnh, anh dùng tư thái thoải mái đứng, xe rác đến thì anh sải đôi chân dài rất nhanh đem rác của mình đem bỏ, làm cô ngoài ý muốn là, anh còn thuận tay giúp một vị bà bà lớn tuổi khác bỏ đi túi rác.



Bà bà nói chuyện với anh, anh vẫn không lộ ra tươi cười, chỉ gật đầu, sau đó mới xoay người rời đi.



Hành động này làm cho cô nhịn không được đối anh vài phần kính trọng.



Cô đổ rác xong rồi, đi theo sau lưng anh lên lầu, không phải cô đã nói, người đàn ông này thật sự có cái mông vểnh cao. Bắp đùi của anh cũng rất cường tráng, ở mỗi lần anh dùng sức thì sẽ siết chặt vào chiếc quần bò kia, cô có thể thấy rất rõ ràng hình dạng chúng nó.



Anh ngụ ở tầng kia, đương nhiên cô cũng thế.



Anh đi đến trước cửa, ngừng lại, anh quá lớn, gần như chặn toàn bộ lối đi, cô phải chờ anh đi vào mới có biện pháp trở lại phòng mình, cô chờ anh mở khóa, nhưng anh không có dùng chìa khóa mà chính là trực tiếp mở cửa, sau đó quay đầu lại, nhìn cô nói.



“Cô chờ tôi một chút.”



Anh nói lời này, làm cho cô hoảng sợ, cô lặng người rồi ngẩn người, chỉ thấy anh vào cửa, cô hồ nghi đứng ở trước cửa, nhịn không được trộm ngắm phòng anh, trên sàn cũng không thấy vỏ bia, bát mỳ ăn liền cũng không còn một mảnh, ngay cả quần áo bẩn cũng đều được giặt sạch phơi nắng trên ban công.



Dù căn phòng này vẫn có thể gọi là nhà, tuy vậy thật ra cũng gây ngạc nhiên lớn.



Cô còn muốn xem nhiều hơn thì anh đã cầm hộp đựng thức ăn rửa sạch xuất hiện, cô giật mình, mới phát hiện anh là muốn trả lại cho cô.



Anh đem hộp đựng thức ăn đã hong khô đưa cho cô, “Cám ơn hộp đồ ăn của cô.”



“Ách, đừng khách sáo.” Cô tiếp nhận, nhịn không được lại nói: “Cám ơn anh lần trước đã hỗ trợ.”



Anh gật đầu cho rằng nghe được.



Lo lắng cho mình lại nói năng lộn xộn với anh, cô cầm lấy hộp đựng thức ăn vội vàng xoay người đi về hướng cửa nhà mình.



Vốn tưởng rằng anh rất nhanh sẽ vào cửa, cô lại không nghe thấy tiếng đóng cửa, ngược lại lúc tra chìa khóa mở cửa thì nghe thấy anh mở miệng gọi một câu.



“Này .”



Cô bị dọa, thiếu chút nữa rớt cái chìa khóa, ba chân bốn cẳng bắt được chìa khóa, cô quay đầu nhìn anh.



“Cô đã ăn tối chưa?” Anh tự tay cào cào đầu tóc rối, nhìn cô hỏi.



Miệng cô mở lớn nhìn anh, trả lời theo phản xạ: “Ách, chưa ăn.”



“Tôi cũng chưa ăn.” Anh nói.



“Hả?” Cô ngốc nhìn người đàn ông kia, có chút ngốc lăng.



“Muốn đi ăn cơm cùng không?” Anh hỏi lại.



Có một giây như thế, cô hoài nghi mình nghe lầm, nhưng giây tiếp theo, anh đã đóng cửa lại, rời khỏi cửa nhà của anh, đem cái chìa khóa nhét vào trong túi quần, đi đến trước mặt cô, cúi đầu, dùng cặp mắt xanh như biển, nhưng đầy tơ máu nhìn cô nói.



“Tôi mời cô.”



Anh không biết vì sao mình lại nói vậy.


“Vậy. . . Được rồi, một chén là được rồi.” Cô thỏa hiệp lui một bước.



Anh gọi phục vụ, giúp cô kêu bát cơm trắng.



Cơm trắng với cá nướng, thật là tuyệt phối, cô ăn hai miếng, thấy anh giúp cô rót một ly bia, đưa tận tay cô.



Ly bia đầy, bọt bia dâng cao, thoạt nhìn thật sự giải khát.



Cô do dự thật lâu , nuốt nước miếng.



Chỉ là bia đến mình, hẳn là hoàn hảo, cô cầm cái chén, uống vào một ngụm nhỏ, bia lạnh vảo miệng, mang theo bọt khí thuận yết hầu như thế, làm cho cô nhịn không được lại uống một ngụm.



Ai, bia ngon, với cá nướng cùng cơm trắng thật sự là quá tuyệt.



Cô vui vẻ ăn miếng cá mềm, cá nướng thật ngon, hỏi:”Sao anh học được kỹ thuật nướng thịt ngon thế?”



Anh lại dừng một chút, mới nói:”Tôi lớn lên ở phía đông, từ nhỏ nhà chúng tôi thi thoảng sẽ cùng nhau nướng thịt.”



“Nghe vui quá.” Cô ăn một ngụm cá, một ngụm cơm, lại một ngụm bia, thức ăn ngon làm cho cô dần dần buông xuống cảnh giác, nói :”Tôi là đứa trẻ thành thị, trừ bỏ thịt nướng trong tiệm, tôi chưa từng nướng qua thịt, cho dù ở trong tiệm cũng thường thường nướng khét, tôi chỉ muốn nướng chín thôi mà.”



“Lấy đũa đâm vào thì biết.” Anh nói cho cô: “Nếu xuyên qua thì là chín, không xuyên qua được thì là còn chưa chín.”



“Thì ra là thế.” Cô nhìn anh, tò mò hỏi:”Sao tôi không thấy anh dùng đũa thử?”



“Đó là phương pháp tay mới làm.” Anh cong khóe miệng, buồn cười nói:”Chờ cô quen, chỉ cần nhìn là đã biết chín hay không.”



“Nha.” Cô đem một ngụm cá cuối cùng bỏ vào trong miệng, lộ ra tươi cười vui vẻ lại tiếc nuối, đang lúc cô buông đũa thì anh đã gắp vào chén cô một miếng thịt nướng.



Cô ngước mắt nhìn anh, chỉ thấy anh hếch mày, nói: “Cô cũng còn cơm, không ăn hết là lãng phí.”



Anh nói vậy, nhưng hôm nay cô đã ăn nhiều hơn mọi ngày rồi.



“Chỉ là một miếng thịt, ăn cũng không chết .” Anh liếc cô, cố ý nói:”Lại nói, cô không phải không giảm béo sao?”



Đó là khiêu khích.



Cô biết rất rõ ràng, cố tình cô không chịu nổi khiêu khích này.



“Ăn thì ăn.” Cô cầm lấy chiếc đũa, gắp thịt bò nhét vào miệng.



Nha, trời ạ... Cô đã lâu chưa ăn đến thịt nhiều nước mỡ rồi.



Miếng thịt bò vừa thơm lại vừa non mềm, nước nhiều, vừa vào miệng thì gần như muốn hòa tan ở trong miệng cô, ăn ngon đến làm cho cô thiếu chút nữa xuýt xoa thành tiếng.



Cô híp mắt, mím môi, nắm chặt chiếc đũa, cảm giác từ đầu đến chân đều gần như cuộn lại vì thõa mãn.



Làm cô lưu luyến không rời nuốt vào khối thịt kia, trong dĩa của cô lại có thêm một khối thịt bò, cô nắm chặt chiếc đũa, giương mắt nhìn lén anh.



Người đối diện trưng một bộ dáng không có việc gì, tiếp tục nhanh tay trở miếng thịt của mình.