Thâm Hải

Chương 41 : Phiên ngoại

Ngày đăng: 03:50 19/04/20


Cạch cạch cạch cạch –



Cạch cạch cạch cạch -



Tiếng máy may vang lên theo quy luật.



Một lần nữa, tại nơi có tiết tấu đơn điệu. Mạc Lỗi tỉnh táo lại.



Người con gái bên cạnh bàn làm việc, thoạt nhìn đã tỉnh lâu rồi, cô lần nữa đeo mắt kính, nghiêm túc may mấy tấm vải màu ngà với nhau.



Mấy ngày trước, cô nhận được một đơn đặt hàng, chính là áo cưới.



Lần này, cô nghĩ so với trước đây còn lâu mới có thể bắt đầu, anh hiếu kỳ hỏi cô tại sao muốn lâu như vậy.



Bởi, kết hôn là chuyện quan trọng chỉ một lần trong đời, là ước mơ của các cô gái. Cô hy vọng người mặc bộ áo cưới cô dâu này, có thể thực sự hạnh phúc, thực sự vui vẻ.



Anh nhớ kỹ lời này của cô, trên mặt thoáng hiện ý cười, và lời chúc phúc thật lòng.



Cô rất nghiêm túc làm trang phục cô dâu này, vẽ vài bản phác thảo.



Em không cần đo kích cỡ cho khách hàng sao?



Hôm trước khi cô bắt đầu làm, anh nhịn không được hỏi.



Không cần.



Anh đợi cô nói cho anh biết sự kiện kia, nhưng cô chỉ lắc đầu nói.



Đối phương do công việc quá bận, hiện giờ người ở nước ngoài, cô ấy trực tiếp gửi chiều cao và số đo ba vòng cho em rồi, em sẽ chừa lại một ít vải để có thể sửa lại, phòng ngừa sai sót.



Cô không nói những chuyện trùng hợp bí ẩn, trái lại làm anh càng thêm mê man nhìn cô, hỏi lại.



Em không sợ người ta không trả tiền mà bỏ chạy à?



Cô mỉm cười.



Mới không nha, vị khách này sớm đã trả tiền hết rồi. Huống chi, nếu quả thực chạy mất, cũng không sao cả, em tự cất nó đi là được.



Nói xong, cô vuốt ve vải lụa màu ngà, khóe miệng thoáng hiện nụ cười vừa thần bí vừa mơ mộng.




Cô có thể cảm nhận được, tình yêu tràn đầy.



“Buổi tối anh gặp em, dưới cơn mưa anh gặp em, em thắp sáng thế giới của anh, em cùng anh… về nhà…”



Anh khẽ nghẹn ngào, vuốt ve tay cô, môi cô, thì thầm: “Em đã thay đổi tất cả, là em, làm anh trở thành người tốt hơn. Cũng là em, làm anh bắt đầu khát vọng, làm anh muốn có được càng nhiều thứ, nghe em nói càng nhiều, ngắm em cười với anh, cùng em giữ một chiếc ô, anh muốn cùng em, vượt qua mỗi một ngày của tương lai.”



Giọng anh khàn khàn, chân thành tha thiết yêu cầu: “Tú Tú, anh yêu em, em hãy lấy anh nhé, được không?”



Không đè nén được sự vui sướng và kích động dạt dào, Tú Tú vươn hai tay ôm người đàn ông trước mặt.



“Được…” Cô khóc đến bật cười, nghẹn ngào nói: “Được….”



Mạc Lỗi ôm chặt người phụ nữ trong lòng, cho đến khi nghe được câu hứa hẹn của cô, mới thở phào nhẹ nhỏm, mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào bản thân sớm đã ngừng thở.



Tuy cô đã nói yêu anh, nhưng trước đó chưa nghe cô đồng ý, anh thật… thật có chút sợ hãi…



“Cảm ơn em.” Anh khàn khàn nói.



Cô nghe xong, bèn bật cười.



“A Lỗi, em yêu anh…” Tú Tú ôm anh, nói rồi lại nói, lần nữa cười nhắc lại: “Em yêu anh…”



Anh nghẹn ngào, trái tim thật ấm áp, sống mũi cay cay.



Từ lúc A Quang chết, có một khoảng thời gian, anh vẫn cảm thấy anh phải ở lại đáy biển sâu thăm thẳm, cho đến khi anh thở không được nữa mà chết.



Nhưng cô xuất hiện, cho anh tình yêu, đưa anh từ biển sâu không đáy kéo ra ngoài, khiến anh rốt cuộc có thể thoát khỏi mặt nước, ngắm nhìn thế giới rõ ràng.



Anh biết, cả đời anh không bao giờ rời khỏi cô, không bao giờ lại để cô đi nữa.



Anh cúi đầu hôn cô, hôn đôi môi đang cười, cảm ơn trời đã để anh gặp được cô gái đáng yêu này.



Làn gió mát từ cửa sổ chầm chậm đến, nâng làn váy cưới xinh đẹp kia, chia vui cùng anh và cô.



Đêm mưa mùa hè, dài đằng đẵng.



Anh không sợ đêm tối nữa, không sợ vì mưa mà bi thương nữa, cũng không sợ biển sâu kia nữa.