Tham Luyến

Chương 23 :

Ngày đăng: 09:14 18/04/20


Hạ Đàn không nghĩ đến Hàn Triệt lại đi muốn rời đi sớm như thế, cô ghé vào cửa sổ, mở to mắt, "Tối nay bay sao? Làm sao mà đi sớm vậy chứ?"



Hàn Triệt ừ một tiếng, "Có chút việc cần phải xử lý."



Hạ Đàn không cao hứng mà bĩu môi.



Hạ Đàn có vui hay không vui đều hiện rõ lên gương mặt cô. Hàn Triệt nhìn thấy dáng vẻ không cao hứng trên mặt cô liền không nhịn được cười, "Sao vậy? Không nỡ xa anh à?"



Hạ Đàn nhìn anh, thật thà mà ừ một tiếng.



Hai người bọn họ vừa mới bên nhau thôi mà, anh lại muốn đi. Còn một khoảng thời gian nữa cô mới đi học lại, phải rất lâu sau mới có thể gặp nhau đấy.



Hàn Triệt cười, nâng tay lên sờ đầu cô, "Lên xe không?"



"Lên! Đương nhiên lên chứ!" Hạ Đàn vội vàng gật đầu, lại nói: "Anh chờ em chút nha!"



Nói xong, xoay người bỏ chạy về khách sạn.



Hạ Đàn chạy đi rất nhanh, khi vừa đến cửa thì đụng phải Thanh Thanh.



Thanh Thanh ai da một tiếng, "Bà cô của tôi ơi, em hấp tấp làm cái gì vậy hả?"



Hạ Đàn đã chạy lên lầu, giọng nói truyền xuống dưới, "Có việc!"



Hạ Đàn là chạy về phòng thay đổi quần áo.



Dù nói thế nào đi nữa thì đây cũng là lần đầu tiên hẹn hò với Hàn Triệt khi xác định quan hệ với anh mà.



Cô lục lọi nửa ngày ở trong tủ quần áo, cuối cùng thay một chiếc khoác ngoài màu hồng nhạt, kết hợp với chiếc áo len màu trắng sữa ở bên trong và quần jean.



Thay quần áo xong, lại tiếp tục đổi một đôi giày tuyết khác, phía trên thắc thêm một chiếc khăn quàng màu trắng sữa, cuối cùng là mang lên đôi bao tay mà Hàn Triệt đã tặng cô trước đó.



Hàn Triệt ở trong xe đợi trong chốc lát, dựa vào ghế lái, tay phải thoải mái đặt lên vô lăng.



Ánh mắt lướt qua ngoài cửa sổ, từ phía xa xa đã nhìn thấy một bóng dáng màu hồng nhạt chạy về phía anh.



Tóc được búi hình củ tỏi, mang đôi giày tuyết màu hồng nhạt, trên tay còn đeo đôi bao tay màu hồng lông xù xù.



Chạy gần tới, thấy nụ cười sáng lạn trên mặt cô.



Hàn Triệt nhìn cô, trong mắt không ngăn được ý cười nở rộ lên.



Hạ Đàn chạy thẳng một đường đến bên ghế phó lái, mở cửa ra và lên xe ngồi, "Đợi lâu rồi Hàn tổng."



Hàn Triệt cười, "Không lâu."



"Chúng ta đi chỗ nào đây?" Hạ Đàn cúi đầu cài dây an toàn, lại ngẩng đầu lên, mắt cười cong cong nhìn Hàn Triệt.



Ánh mắt Hàn Triệt dừng lại trên đôi mắt sáng long lanh trong suốt của cô, cười nói: "Cái này không phải nên hỏi em sao?"



Hạ Đàn xoay lại ghé lên cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài.



Một lát sau, quay đầu nói: "Chúng ta đi thôn Nam đi."



Hàn Triệt: "Đó là chỗ nào?"



"Không xa đâu, khoảng một giờ xe chạy thôi, là một thôn rất đẹp." Hạ Đàn nói xong, liền kéo cửa kính xe lên, quay đầu lại nói với Hàn Triệt: "Lạnh quá đi."



Hàn Triệt cười, khởi động xe, sau đó mở máy sưởi lên.



Anh nâng tay điều chỉnh bảng chỉ đường, "Thôn Nam?"



"Đúng vậy." Hạ Đàn thò đầu qua, "Không tìm thấy sao?"



Hàn Triệt ừ một tiếng, "Bảng hướng dẫn không tìm được."



"Đó là một thôn nhỏ, rất nhỏ." Sau đó lại nói tiếp: "Không sao đâu, em sẽ chỉ đường cho anh."



Lúc Hạ Đàn nói lời này, là trong lòng đã đã dự tính trước đó rồi.



Nhưng mà chờ đến khi thật sự lái xe lên đường, cô liền mịt mờ.



Ở trước ngã tư đường, Hàn Triệt hỏi cô phải đi hướng nào. Đôi mắt Hạ Đàn mở tròn xoe, nhìn chằm chằm phía trước ngốc nửa ngày.


Ánh mắt anh rơi xuống trên bàn tay đỏ đỏ hồng hồng của Hạ Đàn.



Anh kéo tay cô, ngón tay lạnh ngắt, không khỏi nhíu mày, "Làm sao lạnh như thế."



Hạ Đàn nói: "Vừa mới rửa bằng nước lạnh."



Đôi tay Hàn Triệt xoa nắn cho cô một lát, "Tốt hơn chưa?"



Hạ Đàn nhìn Hàn Triệt giúp xoa nắn tay cho mình, trong lòng đột nhiên giống như rót rót mật.



Cô gật đầu, vừa thẹn vừa ngọt, "Tốt hơn rồi."



Hàn Triệt nâng mắt lên, đem dáng vẻ nhỏ bé thẹn thùng của Hạ Đàn xem ở trong mắt, cười cười, kéo cô tiến vào trong nhà.



Bà cụ đang từ trong nhà đi ra thấy Hàn Triệt kéo Hạ Đàn bước vào, vội nói: "Ôi, bà đang muốn gọi các cháu đây, bên ngoài trời lạnh, xe của các cháu vẫn còn chưa sửa xong, tạm thời ở nhà nghỉ ngơi một lát đi, bà vừa dọn cho các cháu một căn phòng ở đằng kia. Trong phòng có điều hòa, rất ấm đấy."



Hàn Triệt gật gật đầu: "Phiền ngài rồi."



"Không phiền không phiền, chỉ là một cái nhấc tay thôi, các cháu cũng nghỉ ngơi đi, bà cũng không quấy nhiễu nữa." Bà cụ nói xong, xoay người bước ra ngoài.



Hàn Triệt dắt Hạ Đàn tiến vào phòng.



Căn phòng không lớn, nhưng lại rất có mùi hương dễ chịu.



Mở máy sưởi lên, vô cùng ấm áp.



Hướng đối diện của cửa sổ là những ngọn núi xanh xa xa được mây bay lượn lờ bao quanh.



Hai mắt Hạ Đàn sáng lên.



Trước kia cô chưa bao giờ biết trấn trên lại có nơi đẹp đến như thế này, giống như ở chốn tiên cảnh.



Không khí trong phòng ấm áp, Hàn Triệt cởi áo khoác ngoài ra, tùy ý vắt lên tay vịn của sô pha.



Bên trong anh mặc áo sơ mi màu trắng, giơ tay cởi bỏ một nút áo sơ mi, ngồi lên trên sô pha.



Hạ Đàn ghé vào cửa sổ nhìn những ngọn núi xanh ở phía xa xa, nhìn một hồi, quay đầu hỏi Hàn Triệt, "Anh thích nơi này không?"



Hàn Triệt lấy điện thoại ra và đặt lên bàn trà, nằm trên sô pha, nhắm mắt dưỡng thần, thuận miệng hỏi: "Em thích không?"



"Thích ạ."



Hàn Triệt khẽ ừ, "Anh cũng thích."



Hạ Đàn nghe thế cũng vui vẻ, quay lại bên kia nằm sấp lên cửa sổ, hai bàn tay chống cằm, nhìn phía xa xa cười tủm tỉm.



Hạ Đàn nằm sấp trên cửa sổ một hồi lâu, cho đến khi một cơn gió lạnh thổi tới, cô không khỏi run lên cầm cập, lúc này mới vội vã đóng cửa sổ lại.



Cô đi trở về thấy Hàn Triệt đang nằm ngủ trên sô pha.



Cô bước qua, ngồi xuống ở bên cạnh anh.



Cô ngắm nhìn anh, không khỏi cảm thấy say mê.



Người đàn ông này nhìn thật sự quá đẹp trai.



"Hàn Triệt, anh đang ngủ sao?" Hạ Đàn đưa tay ra nhẹ nhàng giữ chặt một ngón tay của anh.



Không có trả lời.



Trong căn phòng yên tĩnh đến mức không nghe được chút âm thanh nào khác.



Hạ Đàn nhìn Hàn Triệt, nhìn nhìn, dường như bị mê muội, bỗng nhiên cô cúi người xuống, hôn lên đôi môi của anh.



Cô không biết hôn môi, chỉ nhẹ nhàng chạm lên môi anh.



Chẳng qua chỉ có thế, nhưng trái tim cô lại đập lên kịch liệt.



Cô vừa định đứng dậy, Hàn Triệt bỗng nhiên tỉnh giấc, giữ chặt eo cô.



Ngực cô nhảy dựng lên, đôi mắt mở to, hai má đỏ bừng nhìn anh.



Môi anh còn nhẹ nhàng dán lên cô, giọng nói mờ ám: "Đang làm cái gì?"