Tham Luyến

Chương 25 :

Ngày đăng: 09:14 18/04/20


Từ sau khi Hàn Triệt rời đi, Hạ Đàn luôn cảm thấy dường như thiếu cái gì đó.



Mấy ngày hôm trước mỗi ngày khi cô xuống dưới nhà, luôn có thể bắt gặp Hàn Triệt ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, khi thấy cô bước xuống sẽ nhàn nhã dựa lưng vào ghế, nhìn cô mỉm cười khanh khách mà chào hỏi một tiếng, "Hạ tiểu thư sớm."



Bây giờ anh đã quay về, vị trí đó cũng đã bị một người khác chiếm.



Cũng may là bây giờ còn có điện thoại di động, không cần biết Hàn Triệt bận rộn cỡ nào, mỗi ngày sẽ luôn gọi điện thoại cho cô để báo cáo lịch trình.



Mỗi khi Hàn Triệt gọi điện thoại báo cáo lịch trình với cô, Hạ Đàn cảm thấy vô cùng yên tâm. Đó thực sự là một cảm giác khi đang yêu.



Ngày qua ngày, đã hết Tết, khách trọ trong khách sạn cũng dần ít đi, hầu hết du khách bắt đầu chặng đường trở về nhà và rồi lại một lần nữa bắt đầu làm công việc của năm mới.



Ngày nhập học của Hạ Đàn là mười tám tháng hai, nhưng cô muốn trở về sớm để đón ngày lễ Tình Nhân, thế là đã mua vé máy bay sớm hơn vào ngày mười ba tháng hai.



Lúc cô mua vé máy bay, báo thời gian cho Hàn Triệt, anh mỉm cười ở đầu dây bên kia.



Dù bị ngăn cách qua điện thoại, nhưng Hạ Đàn vẫn có thể cảm nhận được nét mặt vui vẻ của Hàn Triệt.



Cô ngồi xếp bằng ở trên giường, vô cùng đắc ý hỏi: "Anh có vui không?"



Lúc này đã là chín giờ tối.



Hàn Triệt vừa kết thúc công việc và đang trên đường trở về nhà.



Anh ngồi ở ghế sau, tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.



Cả ngày làm việc mệt mỏi, khi nghe được giọng nói của Hạ Đàn, anh cảm thấy thư giãn đi không ít.



Anh khẽ mỉm cười, giọng nói dịu dàng, "Ừm, vui."



Hạ Đàn vui vẻ mà cong mắt lên, "Qua hai ngày nữa là em trở lại rồi."



Hàn Triệt vẫn tiếp tục mỉm cười, "Ừm, mấy giờ em đến."



"Buổi tối lúc chín giờ bốn mươi."



Hàn Triệt đáp một tiếng rồi khẽ giọng nói: "Đến lúc đó anh sẽ đón em nhé."



Hạ Đàn mở chăn ra, vui vẻ chui vào bên trong, kéo chăn lên đến nửa khuôn mặt chỉ để lộ ra đôi mắt cong cong, "Được ạ, vậy đến lúc đó gặp lại."



Vốn dĩ Hạ Đàn sẽ đến nơi lúc chín giờ bốn mươi phút ngày mười ba tháng hai, kết quả là máy bay bị trễ bởi gần hai tiếng đồng hồ bởi vì thời tiết xấu, cuối cùng cũng bình an đến thành phố B lúc mười hai giờ khuya.



Hạ Đàn xuống máy bay, lấy hành lý liền vội vội vàng vàng chạy ra bên ngoài.



Từ trong sân bay đi ra, mới phát hiện bên ngoài đã có tuyết rơi. Gió lạnh thổi trúng cô run lên cầm cập.



Cô không nhịn được mà nắm chặt cổ áo khoác lại, kéo vali, đứng ở cửa ra nhìn xung quanh khắp nơi.



Cô có hơi cận một chút, nhìn cả buổi trời cũng không thấy Hàn Triệt ở nơi nào, vẻ mặt mịt mờ mà đứng nguyên tại chỗ.



Nhìn nửa ngày vẫn không thể tìm được người, cô chuẩn bị lấy điện thoại ra muốn gọi cho anh thì bỗng thình lình đầu bị một ai đó xoa nhẹ một cái.



"Không nhìn thấy anh sao?" Giọng nói của Hàn Triệt còn mang theo ý cười vang lên ở sau lưng cô.


Tối ngày hôm qua đã ăn rất nhiều rồi, cô vẫn chưa cảm thấy đói.



"Ừm, vậy lát nữa sẽ ăn sáng nhé, anh gọi người mang đến."



"Được ạ."



Khi Hàn Triệt bắt đầu làm việc, Hạ Đàn liền chạy xuống dưới lầu xem TV.



Lúc khoảng chín giờ, có người mang bữa sáng đến.



Hạ Đàn chạy lên lầu, "Hàn Triệt, ăn sáng thôi anh."



Hàn Triệt đang gọi điện thoại, Chu Tề ở đầu dây bên kia đột nhiên nghe được giọng nói của một người con gái, bị dọa sợ nói, "Mẹ nó, trong nhà cậu có phụ nữ?"



Hàn Triệt ừ một tiếng, "Cúp."



Bữa sáng là do đầu bếp tư nhân của Hàn Triệt làm, hai phần cháo hải sản và rau cải, sau khi Hạ Đàn ăn xong, đánh giá nói: "Không có ngon bằng anh nấu."



Hàn Triệt nén cười, lấy khăn giấy lau miệng giúp cô, "Đầu bếp nấu món này là sư phụ trước kia làm ở khách sạn cao cấp năm sao đó."



Hạ Đàn kinh ngạc, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn anh, "Thật sao?"



Hàn Triệt cười, "Thật."



"Thế thì vẫn không nấu ngon bằng anh." Con ngươi Hạ Đàn đảo một vòng, sau đó bước qua và ôm lấy cánh tay Hàn Triệt, kỳ vọng nhìn anh, "Sau này anh sẽ nấu tiếp chứ."



Hàn Triệt híp híp mắt, "Hạ Đàn, anh chưa vào nhà bếp bao giờ."



Hạ Đàn nâng hai má của anh, hôn lên môi anh một cái.



Hàn Triệt nhìn cô chăm chú, "Đang làm gì thế?"



Hạ Đàn nghiêm túc nói: "Mua chuộc anh đó."



Hàn Triệt chằm chằm nhìn cô một hồi, mỉm cười, ôm chặt eo cô, kéo cô qua phía trước, cúi đầu nhìn xuống, giọng nói trầm ấm, "Chỉ như vậy mà muốn mua chuộc để anh nấu cơm cho em mỗi ngày? Hửm?"



Thân thể hai người dựa vào quá gần, gần đến mức Hạ Đàn có thể cảm nhận nhiệt độ giữa hơi thở của Hàn Triệt, hai má cô đỏ bừng, đôi tay nắm chặt áo anh, cô ngước mắt lên nhìn, lông mi chớp chớp, nhỏ giọng hỏi: "Được không anh?"



Hàn Triệt khẽ cười, ngón trỏ cong lại, nhẹ nhàng vuốt vuốt lên đôi má cô, "Hạ Đàn, vậy thì em...."



Câu kế tiếp còn chưa nói xong, anh cười cười, nâng tay gõ lên trán Hạ Đàn một cái, "Đi rửa chén."



Hạ Đàn bĩu môi, buông Hàn Triệt ra, "Em rửa chén, nhưng anh phải nấu cơm cho em đó."



Cô dọn dẹp chén đũa trên bàn trà, sau đó quay đầu sang nhìn Hàn Triệt, đi rửa chén giống như thay câu trả lời cho câu nói vừa rồi của anh.



Hàn Triệt nhàn nhã dựa lưng vào sô pha, thấy Hạ Đàn nhìn chằm chằm mình, bất đắc dĩ vừa buồn cười vừa xoa xoa lên huyệt thái dương, "Biết rồi."



Lúc này Hạ Đàn mới vui vẻ, dọn dẹp chén đũa và đi vào phòng bếp.



Hàn Triệt chăm chú nhìn vào bóng lưng Hạ Đàn, trộm nhìn một hồi lâu sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng nở nụ cười.



Câu hỏi Pass chương 26: Hạ Đàn tham gia xã đoàn nào thì được người khác theo đuổi? (Gợi ý: chương 8 - 12, 6 ký tự viết thường không dấu không khoảng cách)