Tham Luyến

Chương 28 :

Ngày đăng: 09:15 18/04/20


Trên thực tế thì bộ phim đang nổi này cũng không có gì đặc sắc, toàn bộ thời gian Hạ Đàn đều chỉ tập trung có ăn bắp rang, ăn hết thùng bắp rang, cô nắm tay Hàn Triệt, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đi thôi."



Hàn Triệt cúi mắt xuống nhìn cô, "Không xem nữa sao?"



Hạ Đàn gật đầu, lại gần đến bên tai Hàn Triệt, giơ tay phải lên cho môi nhẹ giọng nói: "Không hay gì hết."



Vốn dĩ Hàn Triệt cũng không có hứng thú gì với loại phim tình cảm yêu đương này, lúc nãy cũng chỉ nhìn Hạ Đàn ăn bắp rang. Bây giờ nghe Hạ Đàn nói không hay muốn đi về liền mỉm cười, "Đi thôi."



Lúc hai người từ trong rạp chiếu phim đi ra là đã hơn chín giờ.



Thời điểm náo nhiệt nhất của thành phố là vào buổi tối, cả con đường dành cho riêng cho người đi bộ đèn sáng rực rỡ, màu nhiều sắc lấp lánh, nơi nào cũng đông người, khắp nơi nhộn nhịp rộn ràng đủ mọi âm thanh của các cửa hiệu buôn bán.



Hạ Đàn nắm tay Hàn Triệt cùng đi dạo mát trên con đường dành riêng cho người đi bộ.



Vừa hết Tết, lại là Lễ Tình Nhân nên bầu không khí vẫn còn dư âm của lễ chào đón năm mới.



Tâm tình Hạ Đàn rất tốt, dọc đường đều nói cười vui vẻ.



Cô nhìn thấy có một cửa hàng bán đèn lồng ở phía trước, đôi mắt sáng lên, quay đầu lại nói với Hàn Triệt: "Chúng ta mua đèn lồng về đốt rồi treo ở nhà nha, nhà của anh nhìn lạnh lẽo quá, chẳng có không khí Tết nhất gì cả."



Hàn Triệt nhìn theo tầm mắt của cô nhìn thoáng qua cửa hàng nhỏ bán đèn lồng kia, chưa kịp trả lời thì Hạ Đàn đã tự mình đi về phía đó.



Năm mới còn chưa qua hết, mà cho dù đã qua rồi thì khi treo hai cái đèn lồng đỏ ở cửa, nhìn cũng thấy có chút náo nhiệt.



Hạ Đàn chỉ vào cái đèn lồng treo trên tường, "Ông chủ, cái đèn này bao nhiêu tiền?"



"Cái này hai trăm tám mươi tệ."



"Ơ, mắc quá vậy, có thể bớt chút không ạ?"



"Không thể bớt được, thủ công của đèn lồng này đẹp lắm đấy, cô xem vải bọc này, rồi nhìn cái khung này, tôi bán giá này là rất rẻ rồi."



Hàn Triệt bước đến, chợt nghe thấy Hạ Đàn rất tập trung trả giá ở đằng kia.



"Chú giảm giá chút đi, một trăm tám, con mua cho chú hai cái."



"Ây da, cái cô gái này, sao mà giảm giá nhiều vậy được, không bán được đâu."



"Một trăm chín, con mua hai cái."



"Không được không được, không bán."



"Vậy thì thôi." Hạ Đàn kéo tay Hàn Triệt, "Chúng ta đi thôi, chút nữa em lên mạng mua còn rẻ hơn ở đây nhiều."



Hạ Đàn kéo Hàn Triệt đi về phía trước.



Hàn Triệt không nhịn được cười nói: "Thật ra hai trăm cũng không mắc."



Hạ Đàn ngẩng đầu lên nhìn anh, "Có phải anh thấy cái gì cũng không mắc đúng không?"



Hàn Triệt nhìn cô cười cười.



Hạ Đàn nói: "Giá trị của món đồ đó không có nhiều tiền như vậy, lại ra giá mà đắc như thế thì em sẽ không mua đâu."



Hàn Triệt nhìn cô cười, "Em gái Tiểu Hạ cũng biết tính toán quá."
Hạ Đàn cũng nhìn anh, đôi mắt chớp chớp hỏi, "Sao vậy ạ?"



Hàn Triệt mỉm cười, "Không có gì."



Anh bưng ly nước lên uống.



Hạ Đàn nhìn anh, tiến lại gần, "Em cũng muốn uống nữa."



Nói xong liền cúi đầu xuống uống một ngụm lên cái ly của Hàn Triệt.



"Còn muốn uống nữa không?" Hàn Triệt nhìn cô hỏi.



Hạ Đàn lắc lắc đầu, "Không uống nữa."



Hàn Triệt mỉm cười và đặt cái ly xuống bàn.



Hạ Đàn nằm trên sô pha, rất tự nhiên đặt hai chân lên đùi Hàn Triệt.



Hàn Triệt nghiêng đầu nhìn cô, Hạ Đàn cười khanh khách, "Hàn tổng, giúp em gái Tiểu Hạ bóp chân nha."



Hàn Triệt chăm chú nhìn cô, cười như không cười, bàn tay bóp bóp lên lên chân Hạ Đàn, "Bây giờ em không còn biết khách sáo là gì luôn rồi."



Hạ Đàn lắc lắc mũi chân, mỉm cười đắc ý.



"Chân đau không em?"



Hạ Đàn ừm một tiếng, "Hôm nay đi bộ nhiều quá."



Hàn Triệt cười, "Hôm nay ra khỏi cửa đều ngồi xe, em đi bộ ở đâu hả?"



Hạ Đàn nghiêm chỉnh nói: "Đầu gối em bị thương lần trước đó, vẫn còn chưa khỏi hẳn đâu."



Hàn Triệt cúi đầu bóp chân Hạ Đàn, ý cười trong đáy mắt càng sâu hơn, "Trước kia em ở trấn Thiệu, mỗi ngày còn chạy nhảy vui vẻ mà."



Hạ Đàn cười cười, từ trên sô pha ngồi dậy, hai tay ôm cổ Hàn Triệt, "Ngày mốt em trở về trường rồi."



Hàn Triệt ừ một tiếng, "Buổi sáng ngày mốt sao?"



"Vâng, vẫn phải về ký túc xá thu dọn một chút."



Hàn Triệt nâng mắt lên nhìn cô, "Không ở nhà anh à?"



Hai mắt Hạ Đàn cong cong, cười hỏi: "Anh muốn em ở lại đây sao?"



Hàn Triệt khẽ cười, "Cũng được, em không ở đây thì anh không cần phải nấu cơm nữa."



".........." Hạ Đàn tức giận, hai tay buông Hàn Triệt ra, cũng bỏ hai chân từ trên đùi Hàn Triệt xuống.



Cô mang dép lê đi lên lầu, vừa đi vừa nói: "Đến lúc đó anh đừng hòng nhớ em."



Hàn Triệt nghiêng đầu, nhìn vào bóng lưng của Hạ Đàn, trong đáy mắt hiện lên ý cười.



Anh cúi đầu cười khẽ.