Tham Luyến
Chương 31 :
Ngày đăng: 09:15 18/04/20
Buổi sáng ngày hôm sau Hạ Đàn có tiết, cô đã đặt báo thức, đúng sáu giờ sáng đồng hồ reo lên.
Hạ Đàn mơ mơ màng màng vùi đầu vào lồng ngực Hàn Triệt. Tiếng chuông báo thức làm cô đau đầu, cau mày, lắc lắc người, mất hứng nhỏ giọng lầm bầm.
Hàn Triệt cũng bị thức giấc, với tay lên cầm điện thoại của Hạ Đàn trên tủ đầu giường, bấm tắt đồng hồ báo thức.
Trong bóng tối, ánh sáng từ điện thoại làm chói mắt, anh híp híp mắt nhìn thời gian trên điện thoại.
Đã hơn sáu giờ.
Anh tắt khóa màn hình rồi lại một lần nữa đặt lên tủ đầu giường. Căn phòng chìm vào bóng tối, cánh tay Hàn Triệt ôm chặt lấy Hạ Đàn nhắm mắt lại.
Anh không ngủ, chỉ là chợp mắt một lát.
Ước chừng khoảng mười phút, Hàn Triệt tỉnh lại, mở mắt ra, nâng tay lên sờ sờ đầu Hạ Đàn, sáng sớm nên giọng nói hơi khàn khàn, khẽ nói: "Sáu giờ mười rồi, dậy thôi nào?"
Hạ Đàn lầm bầm, vùi người vào trong chăn, che đầu lại.
Mùa đông trong chăn rất ấm áp, không muốn thức dậy một chút nào cả.
Cả người Hạ Đàn bọc kín trong chăn, Hàn Triệt nhìn cô cười cười, cách một lớp chăn sờ đầu cô.
Hàn Triệt bước xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt.
Hạ Đàn ở trong chăn cả buổi trời, nghe có tiếng nước chảy từ trong phòng tắm vọng ra.
Mơ mơ màng màng từ trong chăn chui ra, đầu tóc bù xù lộn xộn.
Trong chăn ấm áp, cô chỉ lộ đôi mắt ra bên ngoài, vừa mới tỉnh ngủ, ánh mắt vẫn còn có chút lờ mờ, ngỡ ngàng nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm.
Lúc Hàn Triệt bước ra, thấy Hạ Đàn vẫn còn cuộn mình trong chăn, ánh mắt trong veo như nước nhìn anh.
Anh mỉm cười, bước qua và khẽ xoa đầu cô, "Tỉnh."
Lại đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra.
Hạ Đàn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bầu trời cũng chưa sáng hẳn, trên cửa kính được phủ một lớp sương sớm, trông lạnh lẽo vô cùng.
Hàn Triệt bước lại vỗ vỗ cô, "Dậy nào, lát nữa sẽ ra ngoài ăn sáng."
Hạ Đàn nâng mắt lên, hai tay vươn ra khỏi chăn, muốn Hàn Triệt ôm mình.
Hàn Triệt không có biện pháp nào với cô, mỉm cười, kéo cả người từ trong chăn ôm ra.
Hạ Đàn vui vẻ, đứng ở mép giường, ôm cổ Hàn Triệt, cười khánh khách nhìn anh.
Cũng không nói lời nào, chỉ có mỉm cười.
Một hành động ngẫu nhiên như vậy, cũng khiến cho trái tim của Hạ Đàn giống như được ăn mật.
Cô nghiêng mặt qua nhìn Hàn Triệt cười, "Có phải là anh nhớ em nên quay về sớm đúng không?"
Hàn Triệt cười cười, không đáp lời, khởi động xe rồi từ từ chạy ra khỏi cổng sau trường học.
Xe không chạy quá xa, dừng lại bên cạnh một hồ nước nhân tạo ở gần đó.
Xe vừa dừng lại, Hạ Đàn liền bổ nhào lên người Hàn Triệt, ôm cổ anh, nhìn anh nói: "Anh có nhớ em hay không hả?"
Ánh mắt cô rất sáng, còn mang theo vẻ mong đợi, bộ dáng giống như không muốn nghe câu trả lời là không từ anh.
Hàn Triệt không phải là người thích nói những từ này nói ra miệng, nhưng quả thật là nhớ.
Anh cười cười, nắm lấy cằm cô, cúi đầu hôn một cái.
Hạ Đàn cao hứng đến cong cả mắt lên, miệng lại vểnh lên trên, "Hôn thêm cái nữa đi."
Hàn Triệt bị cô chọc cười, cúi đầu, môi dừng lại trên đôi môi Hạ Đàn vuốt ve ngậm mút một lúc.
Hạ Đàn được hôn rất vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cả lên, tiếp tục chủ động hôn anh.
Nửa tháng không gặp nhau, hai người ở trong xe hơn một tiếng đồng hồ, vừa nói chuyện một chút rồi lại hôn thêm một lát.
Đã là ba giờ sáng. Hạ Đàn ngồi trên đùi Hàn Triệt, cúi đầu cởi nút áo anh ra chơi đùa.
Cởi bỏ hai nút rồi lại cài vào, lại cởi bỏ, rồi lại cài vào, chơi đến không biết mệt.
Hàn Triệt cũng cho cô tùy ý, nhìn cô cười, "Ngày mai là thứ sáu, có quay trở về không?"
Hạ Đàn gật đầu, "Có ạ, sẽ về mà."
"Muốn ăn cái gì nào?"
Hai mắt Hạ Đàn cong cong lên, ôm lấy cổ anh, "Anh có nấu cơm cho em không?"
Hàn Triệt đáp, "Cũng đã hết bận rồi, có thể nghỉ ngơi hai ngày."
"À, vậy em sẽ suy nghĩ thật kỹ mới được."
Hàn Triệt gật gật đầu, "Nghĩ xong thì đưa thực đơn qua cho anh."
Hạ Đàn ừ một tiếng, lại có hơi quyến luyến không muốn xa anh, "Em phải về rồi, em có nói với dì ký túc xá, sẽ về nhanh."
Hàn Triệt đáp rồi nắm lấy cằm cô, cúi đầu hôn một cái, "Anh đưa em trở về."