Tham Luyến

Chương 37 :

Ngày đăng: 09:15 18/04/20


Kể từ sau ngày sinh nhật của Hàn Triệt, Hạ Đàn lại càng dính người hơn trước.



Nếu như nói là dính người, thì nói chính xác hơn là cô muốn ở bên cạnh Hàn Triệt nhiều hơn.



Vừa lúc gần đến cuối học kỳ, chương trình học đều đã kết thúc, nửa tháng còn lại là thời gian tự do ôn tập. Hạ Đàn dứt khoát thu dọn đồ đạc từ ký túc xá về nhà Hàn Triệt.



Lúc trước Hạ Đàn vẫn luôn ở lại trường học, chỉ có cuối tuần mới đến nhà Hàn Triệt ở bên này. Hành lý và vật dụng linh tinh khác đều để ở trường học, trong nhà Hàn Triệt chỉ có vài bộ quần áo để thay đổi.



Thế là khi Hàn Triệt trở về vào buổi tối, nhìn thấy một vali mở toang ở trong phòng khách, quần áo lộn xộn treo vất vưởng trên sô pha, anh đứng ở cửa nhà đứng ngẩn người vài giây.



Đèn trần trong phòng khách bật sáng trưng, TV cũng đang mở, thế nhưng không một bóng người.



Hàn Triệt đổi giày vào nhà, hô lên một tiếng, "Hạ Đàn?"



"Em đây nè!" Giọng nói từ trong phòng bếp truyền ra.



Hàn Triệt nhìn thoáng qua về phía phòng bếp. Đi đến bên cạnh sô pha, áo vest đang cầm trên tay cũng thuận tay vứt xuống nệm sô pha, sau đó mới đi về phía phòng bếp.



"Em trở về lúc nào thế? Sao không nói với anh một tiếng." Anh vừa đi vào phòng bếp, vừa giơ tay cởi hai nút áo sơ mi.



Đầu tháng sáu, trời cũng bắt đầu nóng nực hơn.



Đi vào phòng bếp, liền bắt gặp Hạ Đàn đang dùng máy ép làm nước ép trái cây.



Hạ Đàn đã gọt sạch vỏ trái cây, vừa bỏ trái cây vào máy ép, vừa nói: "Em cũng mới vừa về đến thôi."



Hàn Triệt đi qua, "Tự em đi về sao? Sao không báo anh cho người đến em chứ?"



Anh giữ chặt cánh tay Hạ Đàn, ôm người vào trong lòng, cúi đầu xuống hôn cô.



Ngậm mút một hồi lâu, mới buông ra.



Hạ Đàn nói: "Dù sao em cũng không bận gì, có thể tự về được mà."



Xoay người lại, tiếp tục làm nước cam của mình.



"Nghỉ hè rồi hả em?"



"Vẫn chưa ạ, chưa thi xong đâu."



Âm thanh của máy ép không lớn, chẳng mấy chốc đã ép xong một ly nước cam, Hạ Đàn đẩy Hàn Triệt ra để anh giúp cô lấy cái ly.



Hàn Triệt đi đến phòng khách, cầm cái ly của Hạ Đàn lại, "Vali cũng là em tự mang đến à?"



Hạ Đàn nhận lấy ly, đổ nước cam vào, ừ một tiếng, "Em bắt xe đi đến đây."



Rót hết nước cam, cầm ly lên uống một ngụm.



Rất ngọt.



Hàn Triệt nghiêng người dựa vào cạnh bồn rửa tay, nhìn Hạ Đàn.



Hạ Đàn bưng ly nước cam đút lên miệng anh, "Anh uống thử đi."


Hà Vũ lại sợ Hạ Đàn tiếp tục ngã, vội vàng chạy xe đến, mở cửa sau cho Hạ Đàn, lại nhắc nhở thêm lần nữa, "Cẩn thận cẩn thận, Hạ tiểu thư, cô cẩn thận một chút."



"Hì hì, tôi không sao rồi."



Hạ Đàn có hơi xấu hổ, dáng vẻ khẩn trương của Hà Vũ, làm cho cô cảm giác mình giống như đứa trẻ ba tuổi.



"..."



Lúc đến công ty đã là 4h40, Hà Vũ chạy xe vào hầm giữ xe, dẫn Hạ Đàn vào thanh máy chuyên biệt, trực tiếp bấm vào lầu 18.



Thang máy đi thẳng một đường không dừng lại, nhanh chóng đến nơi.



Từ thang máy đi ra, rất yên tĩnh. Có vài phòng làm việc độc lập, ngay cả hành lang cũng có máy lạnh, chạy vù vù.



"Hạ tiểu thư, mời đi theo tôi."



Hà Vũ ở phía trước dẫn đường, Hạ Đàn đi ở sau lưng cậu ta.



Giày cao gót đi đường rất tốn sức, cô không có tâm tư nào mà quan sát xung quanh, tất cả lực chú ý đều tập trung ở bước chân, cô bắt đầu lo lắng, liệu cô có bị té ngã vào tối nay không.



Hà Vũ ở phía trước gõ cửa, "Hàn tổng, Hạ tiểu thư đến rồi."



Bên trong truyền đến tiếng bước chân, cửa được mở ra, Hàn Triệt đứng ở bên trong.



Hà Vũ rất tự biết thân biết phận mà lui xuống.



Hàn Triệt đang gọi điện thoại, giữa chặt tay Hạ Đàn, dắt cô vào trong. Đóng cửa phòng lại.



Chân Hạ Đàn bị đau, tự đi đến sô pha.



Cô cúi thấp người xuống, cởi bỏ móc khóa giày cao gót ra.



Thật ra đi đường cũng không nhiều, nhưng mà phía sau gót chân bị ma sát nên hơi đỏ.



Hàn Triệt cúp điện thoại, bước qua, ngồi xổm bên cạnh chân Hạ Đàn, "Làm sao thế này?"



"Chân em đau." Hạ Đàn làm nũng, nhìn anh.



Hàn Triệt cầm lấy một bàn chân cô, giúp cô bỏ giày ra.



Không chỉ bị đau ở gót chân, mà ngón chân út cũng bị đỏ.



Hàn Triệt nhíu mày, xoa bóp ngón chân út cho cô, "Anh chưa từng thấy em đi giày cao gót bao giờ cả."



Hạ Đàn ừ một tiếng,"Còn không phải là do cái hoạt động gì đó sao."



"Đi khó chịu thì đừng mang nữa." Anh kéo chân cô đặt lên đùi mình, lại giúp cô cởi tiếp chiếc giày còn lại.



Cả hai chân Hạ Đàn đều đặt lên đùi Hàn Triệt, đôi mắt mong chờ nhìn anh, "Vậy lát nữa em có thể không cần mang sao?"



Hàn Triệt cười, nắm lấy chân cô, "Ừm, chút nữa mang giày đế bằng là được rồi."



P/s: Mấy ngày hôm nay Ny lu bu công việc nên đăng chậm, mọi người thông cảm nha, mà chắc sau này sẽ đăng giờ khuya thôi vì lúc này mới rãnh được.