Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)

Chương 20 : Mặt dày cũng là một loại ma lực

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


LY THỨ 20



Tác giả: Thất Bảo Tô



Biên tập: TBB



Vu Tri Nhạc nhận túi đồ ăn đó, mở ra xem thì thấy là một hộp cơm, trên đó là lớp thịt bò thơm mềm, mùi thơm khiến con người ta không động lòng không được. Bên cạnh hộp cơm còn có một hộp sữa ấm, chỉ cần cắm ống hút vào là uống được.



Đưa cũng đưa tới rồi, ăn đi vậy.



Lúc Vu Tri Nhạc rút thìa dĩa trong túi ra, điện thoại bên cạnh rung một cái. Cô để thìa xuống, mở ra xem.



":d"



Một cái icon rất vui vẻ. Tất nhiên đây cũng là... vị không muốn lộ danh tính kia không kiềm chế được mà gửi tới.



Vu Tri Nhạc không trả lời tin nhắn của anh, nhanh chóng giải quyết hết hộp cơm kia, sau đó xuống xe, liếc mắt nhìn logo hộp đồ ăn rồi ném vào thùng rác gần đó.



Trở lại xe, Vu Tri Nhạc lấy tai nghe ra, nghe bài hát một chút đã nghiêng đầu ngủ. Lúc tỉnh dậy lần nữa đã là 8 rưỡi, Vu Tri Nhạc xoay xoay vai, tạm coi là vươn vai đi, lúc ngẩng đầu mới phát giác đầu hơi đau. Đang định cầm điện thoại lên tắt nhạc thì có tin nhắn gửi đến.



Cảnh Thắng: "Ba phút nữa tôi xuống dưới rồi, không cần ra ngoài đón tôi."



Vu Tri Nhạc không rõ ý của tin nhắn này lắm, anh hay miệng nói một đường, bụng dạ một nẻo, hay đúng hơn là nói một kiểu hành động một kiểu.



Nhớ tới những việc thường ngày người đàn ông này làm, hơn nữa còn khoa trương nói với cô không cần ra đón, có lẽ đang muốn nhắc Vu Tri Nhạc rằng anh uống nhiều rượu, phải đi đón anh. Vì vậy, cô lại bước xuống xe, một mình tiến về phía phòng khách của quán rượu. Vừa đúng lúc, Cảnh Thắng và đoàn người đang tiến ra bằng cửa xoay.



Ánh đèn lộng lẫy ở đó phản chiếu lên mặt anh, trợ lý của anh đi theo sau, Cảnh Thắng nói gì đó rồi mỉm cười, hai vị mặc tây trang bên cạnh cũng gật đầu không ngừng.



Chắc đã nói chuyện xong, người đàn ông trẻ ngẩng đầu lên, nhìn một cái đã thấy Vu Tri Nhạc. Anh hơi ngạc nhiên, mở mắt rất lớn, chợt dẫn hai vị kia quay đi phía khác, giả bộ không nhìn thấy, cũng coi như không quen Vu Tri Nhạc.



Xem ra cô đoán nhầm rồi.



Không đứng lại đó nữa, Vu Tri Nhạc lấy chìa khóa ra, lần nữa trở lại xe.



Mấy phút sau, Cảnh Thắng kéo cửa ra, ngồi lên vị trí phó lái, đem theo cả những cơn gió lạnh bên ngoài.



Người đàn ông kéo cửa lại, ngồi dựa vào ghế, mũi chân phiền muộn di di trên mặt đất, sau đó mới quay sang hỏi Vu Tri Nhạc: "Tôi bảo cô đợi trên xe mà, xuống làm gì?"
Vu Tri Nhạc: "..."



Chiêu một khóc hai nháo ba thắt cổ này lại vận dụng đến thành thục, khiến Vu Tri Nhạc dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn thở dài, cúp điện thoại rồi quay đầu lại. Cũng đúng, dù có khó chịu, cô cũng phải hoàn thành công việc của mình.



Vu Tri Nhạc lại ngồi vào ghế lái xe, khởi động rồi cho xe chạy. Cảnh Thắng ngồi vùi ở ghế phó lái, sắc mặt lạnh lùng, chỉ trợn mắt lên với cô nhưng không nói lời nào, nom như đang giận dỗi với cô vậy.



Mấy phút trôi qua, trong xe vẫn yên tĩnh. Mắt thấy sắp đến quảng trường Chung Sơn, Cảnh Thắng mới rời mắt, buồn bực nói: "Tôi không có bằng lái thật."



"Năm ngoái bị cảnh sát giao thông bắt vì say rượu lái xe, bị treo bằng." Anh bình tĩnh lại, chậm rãi giải thích.



"Tôi còn từng đánh nhau với con trai của đại đội trưởng phụ trách giao thông ở khu vực này, ông ta thù dai lắm."



"Gọi điện ông ta không tiếp, cũng không thuyết phục được."



"Bằng lái cũng biến mất."



"Một năm rồi tôi không lái xe."



"Tôi rất bận, chính là người đàn ông chăm chỉ đó, nên không có thời gian giải quyết việc đó."



"Sau đó đều là trợ lý Tống lái xe cho, cô đã gặp anh ấy rồi."



"Trước đây có tiểu Tổng..." Nói đến đây, anh dừng lại một chút, giọng nói lại pha chút ý cười, tựa như ánh lửa lóe lên trong nơi u tối này vậy.



"Còn giờ có tiểu Vu."



"Cho nên cô phải phụ trách lái xe cho tôi." Anh câu môi cười một tiếng, lại khôi phục bộ dạng đùa giỡn lúc trước: "Nếu không phải tôi thuê cô lái, cô cầu xin cũng vô dụng."



Không rõ tại sao khi Vu Tri Nhạc nghe anh lười nhác thao thao bất tuyệt một tràng như vậy, những cảm xúc bực bội tích góp của Vu Tri Nhạc bỗng chốc tiêu tan.



Cô nghĩ, có lẽ mặt dày cũng là một loại ma lực.



Hết chương 20.



Lời của B.: Làm gì có ai chọc con gái nhà người ta phát tức xong lại bày đặt dỗi hả các mẹ =)) Thế mà Vu đại ca vẫn phải thua Cảnh cún =))