Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)

Chương 27 : Muốn nghe cô hát

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


LY THỨ 27



Tác giả: Thất Bảo Tô



Biên tập: TBB



Người phụ nữ cười một tiếng, như ánh sáng chiếu rọi qua màn mây u ám, không khí vui vẻ lan tràn trong không gian.



Cảnh Thắng nghe có chút thất thần, hình như đây là... Lần đầu tiên Vu Tri Nhạc cười thành tiếng trước mặt anh.



Vì vậy, anh nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: "Cô cười cái gì?" Rõ ràng anh rất nghiêm túc suy nghĩ chuyện sau này của bọn họ.



"Lời anh vừa nói..." Vu Tri Nhạc chớp mắt hai cái: "Ai nghe xong cũng sẽ cười."



"Thật sao?" Cảnh Thắng chau mày.



Vu Tri Nhạc đáp lại: "Phải." Cô hơi đánh tay lái sang bên phải, ánh mắt cũng hướng về phía anh: "Lời đó nghe... rất ngốc."



"Ngốc chỗ nào?" Cảnh Thắng lại hỏi.



Trong lời nói Vu Tri Nhạc vẫn mang ý cười: "Trông tôi giống kiểu phụ nữ muốn kết hôn như vậy à?"



"Không giống!" Hai người có ý nghĩ tương đồng, Cảnh Thắng thở phào, anh biết mà, Vu Tri Nhạc không giống những phụ nữ khác. Đáng lẽ anh nên tin tưởng phán đoán của mình, không nên nghe lời tùy tiện của trợ lý Tống.



Anh thở dài "Nhưng cô rất giống người..." anh đánh bạo, "cần người đàn ông như tôi yêu thương."



Giọng anh vẫn nghiêm chỉnh, nhưng lời nói ra lại tạo cho người ta cảm giác trái ngược, càng nghe càng muốn cười.



Cô đèn nén ý cười trong lòng, trấn định trả lời: "... Một mình tôi vẫn ổn."



"Vậy sao?" Cảnh Thắng hiểu ý cô nhưng vẫn nói: "Nhưng có tôi cô sẽ thấy đời mình bước vào một cảnh giới mới."



Vu Tri Nhạc hỏi: "Cánh giới gì mới?"



Cảnh Thắng đáp: "Tôi cũng không biết..."



Vu Tri Nhạc dứt khoát không nói nữa.



Cảnh Thắng mím chặt môi, sau một lát mới nói: "Cô rẽ vào giao lộ trước mắt đi, sau đó dừng xe lại."



Vu Tri Nhạc liếc mắt thấy chỗ đó có cửa hàng tiện lợi, cho là cậu bé to xác trong anh lại lên cơn nghiện sữa, nên cũng không nhiều lời mà làm theo. Xe dừng lại, điều hòa nhiệt trong xe vẫn mở, phả ra luồng khí ấm áp về phía hai người.



"Đi đi." Vu Tri Nhạc nói.



Cảnh Thắng liếc mắt cô một cái, không hiểu: "Đi đâu?"



Vu Tri Nhạc: "Không phải anh muốn đi mua đồ à?"



Cảnh Thắng: "Không, tôi muốn đầu óc yên tĩnh để nghĩ vấn đề cô vừa nói, xe đi rung lắc ảnh hưởng đến việc suy nghĩ của tôi."



Vu Tri Nhạc: "..." Chịu anh rồi, tâm phục khẩu phục.
Vu Tri Nhạc: "..."



Cảnh Thắng: "Rất muốn nghe cô hát."



Không thấy Vu Tri Nhạc trả lời, Cảnh Thắng đã gửi tới một tin nhắn thoại khiến người khác mềm lòng, không còn cách nào khác phải đồng ý.



"Đi mà..." Người đàn ông thoải mái làm nũng, giọng điệu như giọt mưa trên lá mùa xuân.



"Ừ." Không hề kiểu cách, Vu Tri Nhạc dứt khoát đồng ý.



"Hát đi." Anh lại nói: "Tôi đây nín thở chờ đợi."



Vu Tri Nhạc hít sâu một hơi, hình như từ rất lâu rồi cô chưa hát lại lần nào, cây đàn ghi-ta cũng phủ bụi mờ.



"Hát đi, hát đi, hát đi." Đối phương vẫn rất hào hứng.



Dù rất lâu không ca hát, nhưng thực chất, Vu Tri Nhạc là một người rất yêu âm nhạc.



Cô hỏi: "Anh muốn nghe bài gì?"



Cảnh Thắng đáp: "Cô hát bài gì cũng được."



Vu Tri Nhạc cũng không quá lo lắng, cũng không cần thanh thanh cổ họng. Sự tự tin từ trước tới giờ như phá kén chui ra, nó như bông hoa nở rộ, lơ đãng khoe sắc cùng hương.



"Tôi tự hỏi liệu bản thân có còn trẻ?



Tâm hồn mình liệu có còn thuần khiết?



Trong đám đông kia, khi khó khăn ai sẽ là người đứng lại?



Và ai sẽ là người trông đợi vào vận mệnh?



Đời người như giống như một cuộc hành trình



...



Bạn muốn già đi theo cách nào?



Những gì bình dị mà vĩ đại mới là đáng trân trọng



Tôi vẫn luôn ước mơ về một ngày mai..."



*Bài chị Nhạc hát là "Gửi Bản Thân" của Tề Nhất.



Hết chương 27.



Lời của B.: Ôm cũng ôm rồi, hát cũng hát rồi, cố lết đến chương hôn rồi thịt thịt thịt nào:">



Spoil tí, không nhớ là chương bao nhiêu cơ mà sau chị Nhạc sáng tác một bài dành riêng cho Cảnh, và hình như bài hát có tên là "Cảnh Cún" =))))