Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)

Chương 31 : Hôn thì sao?

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


LY THỨ 31



Tác giả: Thất Bảo Tô



Biên tập: TBB



Xe mô tô đi một đường vun vút. Vu Tri Nhạc không đội mũ bảo hiểm, gió lạnh ập tới, thỗ lỗ lướt qua mặt cô, nhưng cô cũng không thấy đau. Nước mắt đã ngừng rơi từ bao giờ, chỉ đọng lại những vệt dài trên má ngưng đọng lại lạnh như băng.



Đèn điện hai bên như những tia sáng vụt qua. Hôm nay là đêm 30, đa số các cửa tiệm đều đóng cửa, họ đều tận dụng thời cơ nghỉ ngơi duy nhất trong năm này.



Một số quán rượu vẫn mở, có người vừa ăn bữa cơm giao thừa xong đang tụ năm tụ ba, trên mặt đều là nụ cười.



Mang cả tiền lẫn thẻ căn cước trong túi, Vu Tri Nhạc không muốn trở về phòng trọ vắng lặng kia nữa, cô dứt khoát đi dọc một đường tìm nhà nghỉ tiện lợi mở 24 giờ, định qua đêm ở nơi đó.



Dù chỉ có một mình, cô cũng không cô đơn lưu lạc đau khổ tới vậy. Thấy đêm giao thừa còn có người tới thuê phòng, cô gái lễ tân hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã khéo léo thu lại biểu cảm này.



Cô ấy làm thủ tục nhanh chóng cho Vu Tri Nhạc, lúc giao thẻ phòng cho cô, cô ấy còn mỉm cười nói một câu: "Năm mới vui vẻ".



"Cô cũng thế nhé." Vu Tri Nhạc mỉm cười đáp lại.



Mỗi người chúc nhau một câu, đem lại cảm giác ấm áp cho nhau trong đêm giao thừa này.



Hai cô gái không thể nào trở về nhà, tuy vì những lí do khác nhau nhưng vào ban đêm như vậy, nếu có thể gặp mặt âu cũng là duyên phận.



Sau khi vào trong, Vu Tri Nhạc cắm thẻ phòng vào, trong phòng bỗng chốc sáng lên. Cô đảo mắt nhìn một vòng, sau đó tiến vào bên trong. Chiếc giường màu trắng dưới ánh đèn có chút gai mắt, giống như tấm ga giường bệnh lâu ngày không thay, đang chờ đợi những kẻ nay đây mai đó.



Vu Tri Nhạc cởi áo khoác dài xuống, vứt ở đầu giường. Cô không cởi giày, chân để ở ngoài.



Cô lấy điện thoại ra nhìn, trên đó hiển thị cuộc gọi nhỡ của mẹ và em trai, tổng cộng có 23 cuộc gọi nhỡ. Vu Tri Nhạc để chế độ im lặng, có thể vẫn nghe được điện thoại nhưng chưa chắc cô đã bắt máy.



Ngoài ra điện thoại còn có tin nhắn WeChat, đa số đều là chúc Tết, cô tùy tiện mở một cái ra thì thấy màn hình tràn ngập icon gà con. Lúc trước cô không trả lời, Cảnh Thắng vẫn gửi tin nhắn tới.



Anh hỏi cô: "Ăn xong rồi à?"



Tin nhắn gửi từ 3 phút trước.



Cô đột nhiên để ý đến ava của Cảnh Thắng, mở ra thì thấy là tranh hoạt hình vẽ động vật nhỏ màu vàng, không biết là mèo hay chó, trong ngực nó ôm chặt một cây hoa, ánh mắt mở lớn to tròn.



Cô không biết anh đã thay hình này từ lúc nào.



Không biết do điều gì thôi thúc, Vu Tri Nhạc mở vòng bạn bè của anh ra xem, muốn nhìn thử cuộc sống mà mình chưa từng thấy, cũng chưa từng mong đợi của người kia. Có người sinh ra đã như ở trên mây, có người sinh ra lại chỉ an vị nơi bùn lầy. Cảnh Thắng chính là vế phía trước.



Như dự đoán, anh chia sẻ ảnh bữa cơm gia đình, còn có ảnh toàn thể gia đình. Gia đình anh mang phong thái khí thế, bức ảnh lộ ra ánh sáng ấm áp, một nhà già trẻ ai cũng vui cười. Cảnh Thắng là người vui vẻ nhất trong đó, chỉ hận không thể cười tươi hơn nữa.



Anh còn giơ hai tay lên đầu làm hình trái tim, đứng giữa một nhóm những người đàn ông trung và cao tuổi, đem lại cảm giác xa lạ.



Người đàn ông trẻ viết dòng trạng thái cùng tấm ảnh này: "Cô có thể không thấy tôi, nhưng nhất định phải thấy rõ trái tim này."



Vu Tri Nhạc đương nhiên biết rõ lời này là dành cho ai, cô sẽ không tự mình đa tình, nhưng đọc xong cũng không được thoải mái.



Cô tiếp tục kéo xuống xem, những bài đăng không phải là về cuộc sống hằng ngày của anh.



Anh thích nhạc Rock and Roll, vòng bạn bè chia sẻ rất nhiều bài hát thuộc thể loại này.



Anh thích đi du lịch, dường như mỗi quý sẽ đi một quốc gia khác nhau, đi xem núi lửa, cực quang, biển rộng, hải đảo và cao nguyên.



Anh cũng có rất nhiều bạn bè, trong tất cả, anh luôn mang nụ cười rực rỡ nhất, luôn là người đi trêu chọc người khác.



Vu Tri Nhạc biết cô và anh hoàn toàn đối lập nhau, nhưng khi nhìn những bức ảnh đó, cô cảm thấy dường như mình cũng được dừng chân tại những thời điểm đó. Dường như cô cũng được trải nghiệm những khung cảnh trong mơ, một cuộc sống tuyệt vời. Tâm trạng dường như đã tốt hơn, héo úa trong lòng như những giọt mưa, một chút lại một chút rơi xuống.




Cảnh Thắng nghỉ ngơi một lúc rồi ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt. Ánh mắt cô rất sâu, như biển đêm khó dò vậy.



Nhìn nhau chừng hai giây, Vu Tri Nhạc khôi phục trở lại, xoay người đi vào trong.



Cảnh Thắng xách hai túi không rõ là món đồ gì, ở phía sau phán nàn: "Cô ở nơi quỷ quái này sao? Bỏ nhà ra đi thì tới khách sạn tiện lợi nào tốt một chút, sắp sang năm mới rồi."



Vu Tri Nhạc không để ý, cầm áo khoác trên giường treo lên móc. Hai người cùng đang đứng nhưng chỉ có một cái ghế, cô đẩy cái ghế qua, ý bảo anh ngồi đó.



Cảnh Thắng cũng chưa ngồi vội, chỉ hỏi lại: "Cô ngồi đâu?"



Vu Tri Nhạc hất hàm một cái, cô ngồi giường, nhưng sau đó vẫn hỏi lại: "Nếu không anh ngồi giường đi?"



Cảnh Thắng nhìn vào mắt cô, lần đầu tiên anh thấy trong mắt cô không có tia lạnh lùng, kháng cự người đi từ xa tới đây. Cô không mặc áo khoác dài, chỉ mặc áo len trắng, trông rất thuần khiết, ấm áp.



Anh cố ý không lộ ra ý cười: "Không cần, ngàn vạn lần đừng để tôi lên giường."



"..." Vu Tri Nhạc nghiêng mặt, liếc anh một cái rồi ngồi ở mép giường.



Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay vẫn còn cháy.



Cảnh Thắng kéo ghế đến trước mặt cô một chút, gần như không còn kẽ hở.



Anh bắt đầu lật đồ trong túi mình mang đến: "Tôi mang cho cô rất nhiều đồ ăn, muốn uống cái này không?" Đó là một lon sữa nhập khẩu, không rõ của hãng gì.



"Vẫn còn ấm đấy!"



"Sô-cô-la này ăn cũng ngon lắm." Anh lại tiếp tục lôi ra một hộp sô-cô-la: "Rất ngọt."



"Nếu cô không muốn ăn ngọt thì còn có đồ mặn nữa, muốn ăn gì, cá khô nhé?" Có những thứ đồ ăn vặt ngay là anh cũng không biết là gì, thỉnh thoảng anh lại lục lọi một chút, sau đó đề cử: "Cái này là khoai tây chiên, hương vị thơm ngon lắm."



Nhiệt tình để cử một hồi, thấy Vu Tri Nhạc không hứng thú, Cảnh Thắng cũng không giận, bỏ mấy món đồ lại, sau đó ngẩng lên nhìn cô: "Tất cả đều là bà tôi mua, bà vẫn coi tôi là đứa nhóc. Tôi không còn ăn mấy món này nữa rồi, lúc đó cầm vội tới cho cô."



Vu Tri Nhạc an tĩnh nhìn anh chăm chú, nhưng chưa nói lời nào. Cuối cùng cô lại hít một hơi thuốc lá, để làn khói nhẹ nhàng vẩn vít giữa hai người bọn họ.



Cảnh Thắng không nhắc lại chuyện đồ ăn vặt nữa, bỏ lon đồ uống trong tay xuống nói: "Đừng hút thuốc lá."



"Dù dáng vẻ hút thuốc của cô... rất đẹp." Câu phía sau thanh âm kéo dài một chút.



Vu Tri Nhạc dập tắt thuốc rồi ném vào sọt rác: "Tôi không muốn ăn."



"Vậy thì không ăn." Cảnh Thắng cất hết đồ trong tay vào sau đó để túi đồ xuống dưới chân, anh ngẩng đầu lên nhìn Vu Tri Nhạc, con ngươi đen như mực, giọng nói lộ ra vẻ thương lượng: "Hay là tôi nói chuyện với cô? Kể chuyện cho cô nghe? Nếu không chúng ta xuống lầu đốt pháo hoa, tôi có mang theo đấy."



Anh thao thao bất tuyệt đưa ra đề nghị, chỉ một mực muốn cô vui vẻ.



"Càng không muốn nói chuyện." Vu Tri Nhạc nói.



"..." Cảnh Thắng không lên tiếng nữa.



Không muốn ăn, cũng không muốn nói chuyện, vậy thì miệng phải dùng để làm việc khác rồi. Vu Tri Nhạc nhìn sâu vào mắt anh, nhàn nhạt hỏi: "Hôn thì sao?"



Cảnh Thắng đầu tiên là sửng sốt, mắt trợn tròn vì kinh ngạc.



Cũng trong chớp mắt đó, Vu Tri Nhạc đưa người về phía trước, hôn người đàn ông trước mặt.



Nếu như giây phút này cô có thể hồn lìa khỏi xác mà thấy chính bản thân mình, thì sẽ thấy dáng vẻ cô hôn anh lúc này chính là dốc lòng triền miên.



Hết chương 31.