Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)

Chương 4 : Phải, buồn chán ●︿●

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


LY THỨ 4



Tác giả: Thất Bảo Tô



Biên tập: TBB



Sau khi cự tuyệt ly rượu Cảnh Thắng mời, Vu Tri Nhạc lấy điện thoại ra. Sau khi mở ứng dụng trên điện thoại, noti của các đơn gọi lái xe thuê liên tiếp hiện lên, nhưng cô lại không có tâm trạng tranh đơn.



Thở ra một hơi khói trắng, Vu Tri Nhạc thả điện thoại vào túi, không nghĩ điện thoại lại rung lên.



Lấy điện thoại ra lần nữa, cô liếc mắt nhìn số gọi đến.



Trên màn hình điện thoại nhấp nháy cái tên khiến cô đau đầu. Nhìn về phía dòng xe cộ phía xa, Vu Tri Nhạc nặng nề thở ra một hơi, cuối cùng mới hạ quyết tâm nghe điện thoại.



"Mẹ à."



Giọng cô đều đều, không nghe ra tâm tình trong đó.



"Con có tiền không?" Người nói không lòng vòng mà trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.



Vu Tri Nhạc không đáp lại.



"Họ tìm thấy bố con rồi." Giọng bà đột nhiên hạ xuống, giống như tiếng quỷ hiện hồn vậy.



"Tiền của mẹ đâu?" Vu Tri Nhạc hỏi lại: "Một tháng lương được 3200 đồng, cũng không ít mà."



"Tri An đi học không cần tiền nhưng nó có bạn gái, còn là con gái của phó huyện." Mẹ lại đắc ý: "Muốn lấy lòng con gái cũng phải có quà cáp, mua một chiếc vòng cổ cũng đến 1000 đồng rồi."



Nhìn dòng người trên đường, Vu Tri Nhạc cho tay vào túi áo, hỏi: "Tháng này lại muốn lấy của mẹ bao nhiêu tiền?"



"Ba ngàn."



"Chỉ để lại cho mẹ 200 tệ thôi?" Đêm lạnh khiến mũi Vu Tri Nhạc đỏ lên, cô hỏi với giọng trào phúng.



"Mẹ ở cùng chủ nhà, cũng không tốn tiền gì." Bà lại trở về chủ đề chính: "Con đang ở đâu? Mẹ nói với họ tối đi tìm con gái có việc rồi về ngay. Buổi tối ông chủ muốn hâm trà, mà ông ta lại rất hung dữ, về muộn chắc chắn sẽ bị cằn nhằn."



"1912." Vu Tri Nhạc nói.



"Con lại chạy đến chỗ đó làm gì? Một cô gái ngoan sẽ đến chỗ đó sao?" Mẹ cô lải trải trách cứ: "Nhanh về đi, mẹ đứng ở đầu ngõ chờ con."



Bà ấy lại hạ thấp âm thanh đến mức không thể nghe thấy: "Bọn họ chờ ở nhà trọ của bố con, mấy người bắt ông ấy đòi lấy tiền xong mới chịu đi."



Vu Tri Nhạc yên lặng hồi lâu, nhắm mắt nói: "Con sẽ qua đó."



"Được, con nhanh lên chút." Mẹ lại thúc giục lần nữa rồi cúp điện thoại.



Vu Tri Nhạc bắt xe đến chỗ ngân hàng Nông Nghiệp. Quả nhiên mẹ cô đã đứng ở cây ATM trong góc, ngơ ngẩn nhìn về một hướng.



Tóc bà rối bù, trên cổ vẫn đeo chiếc khăn màu đỏ mà cô tặng sinh nhật từ ba năm trước.



Không nhìn được, đúng là không đành lòng mà.



Vu Tri Nhạc dời mắt, bước nhanh vào trong.



Cửa kính trong suốt mở ra, mẹ Vu thấy con gái, mặt mày hớn hở.



Không có ý định trò chuyện, Vu Tri Nhạc hỏi thẳng: "Bố muốn bao nhiêu tiền?"



"50 ngàn, con có không?"



"Trong thẻ của con chỉ có hơn 40 ngàn." Vu Tri Nhạc rút thẻ từ trong ví ra.



"Hơn 40 ngàn à?"



"43 ngàn."




Vu Tri Nhạc mở ra, lại là tin nhắn đến từ số máy lạ, nội dung chỉ có một chữ: "Tôi"



Ngay sau đó, cô liên tiếp nhận được tin nhắn từ các số máy lạ.



Hơn nữa, mỗi tin nhắn chỉ có đúng một chữ.



Sâu chuỗi lại tất cả các tin, sẽ có được một câu hoàn chỉnh.



"Tôi"



"Có"



"Mười"



"Cái"



"Điện"



"Thoại"



Không cần nghĩ cũng biết là ai, Vu Tri Nhạc nhắm mắt, không muốn để ý.



Qua vài phút, điện thoại cô lại bị đợt tin nhắn "một chữ" khác khủng bố.



"Có"



"Bản"



"Lĩnh"



"Thì"



"Cho"



"Hết"



"Vào"



"Danh"



"Sách"



"Đen"



"Đi"



Vu Tri Nhạc: "..."



Đúng là không nói lí lẽ.



Vu Tri Nhạc cười một tiếng, không ngờ mình lại bị điều này chọc cười.



Một lát sau, sắc mặt cô lại lạnh lùng như cũ, nhắn lại:



"Buồn chán?"



Mấy giây sau, đối phương đáp lại: "Phải, buồn chán."



Anh còn kèm theo một icon, nhìn qua trông rất tủi thân, ●︿●



Giống như đang giả vờ đáng thương, hay lại như giống đùa cợt vậy.



Hết chương 4.