Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)
Chương 45 : Cún cún nhỏ, Cảnh Thắng Thắng
Ngày đăng: 11:48 19/04/20
LY THỨ 45
Tác giả: Thất Bảo Tô
Biên tập: TBB
Mẹ Vu ngớ ra tại chỗ, bà hơi sợ hãi ánh mắt bức người của người đàn ông trẻ tuổi kia. Tầm mắt ấy dường như có sức mạnh khiến chân bà mềm nhũn, phải đỡ lấy khung cửa để ổn định cơ thể. Lời anh nói như đá vụn sạt lở rơi xuống đầu người ta, khiến bà ấy ngẩn người.
Đợi một lúc lâu, nước mắt tích tụ trong mắt mẹ Vu lại trào ra, bà không nói một lời, hai môi mím chặt tới phát run.
Vu Tri Nhạc không thể nhìn được cảnh mẹ khóc, cô im lặng khiến bà vừa giận vừa đau lòng. Mẹ Vu chỉ có thể ha một tiếng tức giận, sau đó xoay người lại, đưa lưng về phía họ rồi đi tới cạnh bàn. Đầu mũi ê ẩm, bà hít một hơi thật sâu, như thể làm vậy mới trấn áp được dòng nước mắt chảy ra từ hốc mắt.
Lát sau, Vu Tri Nhạc lại nghe giọng mẹ mình vang lên: "Cậu cưới nó?"
Cả thân thể người phụ nữ trung niên run lên, chất vấn: "Cậu lấy gì để cưới nó?!"
"..." Vấn đề này khiến Cảnh Thắng ngẩn ra.
Lấy cái gì để cưới cô đây?
Mẹ nó, chẳng lẽ anh không cưới nổi Vu Tri Nhạc hay sao? Anh đẹp trai lại có tiền như thế mà? Không lẽ trong mắt bà ấy, anh không xứng với Vu Tri Nhạc?
Cảnh Thắng buồn bực xoa tóc, không hiểu ý của mẹ Vu cho lắm.
Lấy tiền tài và tướng mạo ra thì quá nông cạn, nên anh chọn một câu trả lời có độ sâu: "Lấy tính mạng để cưới, cháu lấy tính mạng để cưới cô ấy còn không được sao? Nếu không thể kết hôn cùng con gái bác, sau này cháu cũng sẽ không tìm người khác."
"Ý cháu chính là như vậy." Anh giống như nổi giận, cũng như thề độc: "Trừ khi Vu Tri Nhạc không muốn gả, nếu không cháu nhất định sẽ lấy cô ấy!"
Mẹ Vu im lặng đưa mắt nhìn anh, rốt cuộc cũng biết anh thật lòng. Nhưng có lẽ sự nghiêm túc của anh trong mắt bà lại quá ngây thơ.
Mẹ Vu lùi lại, mệt mỏi nói: "Nhà chúng tôi không định trèo cao, tôi chỉ muốn con gái mình tìm được một người đàn ông bình thường, kiên định sống cả đời..." Giọng bà rời rạc, chậm mà nhẹ, không giống trần thuật mà như than thở.
"Mẹ..." Vu Tri Nhạc không nhịn được nữa, đột nhiên quay đầu gọi mẹ mình.
Mẹ Vu bị cắt ngang lời nhìn sang hỏi: "Tri Nhạc, con định kết hôn với cậu ta?"
Cổ họng Vu Tri Nhạc khẽ động, nhưng cô yên lặng.
Cảnh Thắng liếc cô một cái, giải thích hộ: "Bây giờ cô ấy không đồng ý cũng không sao, phụ nữ cần thời gian để cân nhắc."
Mẹ Vu xoa xoa mắt mình: "Nó đồng ý cái gì, nó căn bản không dám đồng ý. Cậu ở địa vị nào, nhà chúng tôi có thân phận gì, cậu còn chưa hiểu sao?"
Cảnh Thắng nhìn bà, mỉm cười: "Cháu phát hiện, có vài người nghèo xứng đáng nghèo cả đời."
Đối với thái độ biến đổi của anh, mẹ Vu rất không thoải mái: "Cậu nói gì?"
Người đàn ông cắn môi, cau mày, lộ ra mấy phần cứng cỏi: "Nhà bác ở trong bùn lầy tồi tệ hơn nửa đời người, nhưng thế nào cũng phải kéo con gái xuống cùng mới thoải mái."
Mẹ Vu kinh ngạc nhìn anh.
"Nói thế này đi." Tay anh chỉ ra hai chỗ trên không, như đang tìm hình dung nào thích hợp: "Thật may mắn vì con gái bác không ở cùng một nơi với nhà bác. Cô ấy xinh đẹp, lương thiện, sống trong bùn mà không hôi tanh mùi bùn, vừa vặn lại bị cháu thấy được."
Nói tới đây, anh kéo tay Vu Tri Nhạc để hai người đứng cạnh nhau, cùng nhìn thẳng mẹ cô: "Hàng ngày cháu lôi cô ấy ra ngoài, nuôi đến mạ vàng lấp lánh, nhà bác không phục?"
Chua xót lại dâng lên chóp mũi, môi Vu Tri Nhạc hơi run, đưa mắt nhìn nơi khác. Thói quen trước nay của cô đều là đơn thương độc mã, luôn tự tin cho rằng một mình có thể làm được điều vạn người không thể.
Những âm điệu cùng giọng cô như kẹo ngọt ngũ sắc, không ngừng nhảy nhót:
"Có thể anh ấy luôn nói bậy bạ
Nhưng sẽ không làm chuyện xấu
Người đã trúng điểm trí mạng
Trở thành hào quang trong cuộc đời tôi
Tôi phải bày tỏ thế nào đây?
Tôi yêu tên nhóc này mất rồi
La la la la la la
La la la la la la
Tên nhóc vô lại, biến thái
Tên nhóc kì lạ
La la la la la la
Nhóc vô lại của tôi
Tên nhóc của tôi
..."
Tim như muốn chảy ra, hóa thành mật ong ngọt ngào.
Đợi người phụ nữ hát đến âm cuối, Cảnh Thắng cười híp mắt hỏi: "Vu Tri Nhạc, em đang tỏ tình với anh đấy à?"
"Phải..." Người phụ nữ gật đầu, thẳng thắn nhìn anh, tay vẫn thành thạo giữ hợp âm trên đàn.
"Hát lại lần nữa."
"..."
"Encore! Encore!" Cảnh Thắng yêu cầu mãnh liệt: "Anh vẫn chưa nghe rõ."
"Thêm tiền không? Danh tiếng của em lớn lắm." Vu Tri Nhạc hiếm khi đùa với anh.
"Thêm thêm thêm thêm thêm thêm thêm thêm thêm..." Anh nói không ngừng.
Ánh sáng ấm áp hòa thuận phát ra từ khung cửa sổ nhỏ, âm thanh dễ nghe lại vang lên lần nữa.
Trên tấm thảm mềm mại, ánh mắt họ nhìn nhau như đã tìm thấy nơi thuần túy, bình yên nhất cho tâm hồn.
Hết chương 45.
Lời của B.: Thật ra hôm nay định lười......... Xong tự nhiên lên fb thấy một chị cmt bảo ngày nào cũng theo dõi và chờ từng chương truyện trong nhà nên....... dù không biết chị có đọc truyện này không.