Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)

Chương 6 : Anh im lặng được chưa?

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


LY THỨ 6



Tác giả: Thất Bảo Tô



Biên tập: TBB



Buổi chiều, Vu Tri Nhạc nghỉ ngơi ở tiệm bánh ngọt một chút.



Khi đi lái xe thuê thường phải làm đến rạng sáng mới về nhà, thế nên mỗi trưa cô thường nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng.



Sau buổi trưa phường Trần rất yên tĩnh, cảm giác như có thể nghe cả tiếng bước chân hay tiếng gió khẽ thổi qua.



Vu Tri Nhạc nằm trên chiếc giường màu hồng nhỏ, chỉ mới chợp mắt được mấy phút thì có người bên tai nhỏ giọng hỏi: "Tri Nhạc, cậu ngủ chưa..."



Âm thanh đứt quãng.



Là giọng của Trương Tư Điềm.



Vu Tri Nhạc hơi cau mày, mở mắt ra thì thấy Trương Tư Điềm ngồi ở mép giường, đáy mắt cô ấy hiện lên chút bối rối: "Không phải tớ cố ý đánh thức cậu đâu..."



Vu Tri Nhạc ngồi dậy, ngồi ra mép giường, ngáp một cái: "Cậu nói đi."



Có vẻ như Trương Tư Điềm thực sự thấy có lỗi với cô, tay bấu vào nhau nói: "Tớ mới nhận được đơn hàng lớn đặt tám cái bánh ngọt, tối tám giờ đưa tới quán của chú Tiền."



"Tám cái?" Lần đầu tiên nghe thấy số lượng đặt hàng lớn như thế, ngay cả Vu Tri Nhạc cũng cảm thấy như đang mơ.



"Ừ." Trương Tư Điềm gật đầu liên tục: "Tớ không định đánh thức cậu, nhưng một người thì làm không xuể..."



Tại quán của chú Tiền...



Vu Tri Nhạc nghĩ một lát, liên hệ với tin tức nhận được vào sáng nay, hỏi lại: "Là nhóm người kia đặt sao?"



"Không, là chú Tiền gọi điện tới để đặt."



Vu Tri Nhạc đứng dậy hỏi: "Không nói là ai đặt à?"



"Không." Trương Tư Điềm đáp: "Chỉ nói là khách muốn đặt thôi."



Trương Tư Điềm đột nhiên nghĩ ra: "Ý cậu nói người đặt bánh là những người hôm nay đã đến nhà cậu à?"



"Ừ." Vu Tri Nhạc gật đầu.



Trương Tư Điềm che miệng: "Chết rồi! Tớ nghĩ đám người đó chỉ ăn cơm trưa xong là rời đi. Còn chú Tiền giúp khách đặt bánh sinh nhật cho tiệc rượu buổi tối thôi. Làm thế nào bây giờ? Tiền cũng nhận rồi, hay là bây giờ chúng ta nói không nhận nữa?"



Vu Tri Nhạc khom người đi giày: "Sao lại không nhận?"



Cô đứng lên, tay kéo chun buộc tóc xuống, vuốt tóc vài cái đã buộc thành tóc đuôi ngựa, lại tiếp: "Ngốc hay sao mà có tiền không kiếm?"



Cô lại ngửi một chút, trong không khí ngập tràn mùi cốt bánh nhàn nhạt: "Mà cậu cũng đang làm bánh rồi."



Mặc áo khoác xong, Vu Tri Nhạc xuống nhà, Trương Tư Điềm đi phía sau, suy nghĩ lung tung: "Tri Nhạc, cậu biết mấy người đó là ai không? Xã hội đen? Sao lại biết địa chỉ nhà cậu?"



"Không phải xã hội đen."



"Vậy vì sao lại chạy tới tận nhà, còn ghi hận với cậu nữa?"



Trương Tư Điềm tiếp: "Có phải chú Tiền biết cậu là người của tiệm bánh nên cố ý bảo cậu đi giao hàng không?"



"Chắc vậy."



"Thật là..." Trương Tư Điểm đi nhanh hai bước, sóng vai với Vu Tri Nhạc ở cầu thang: "Như vậy không phải là chui đầu vào rọ sao?" Hay là cậu đừng đi nữa? Tớ cũng không cần đơn hàng này, để bọn họ đặt của chỗ khác đi."



"Không sao cả." Vu Tri Nhạc chỉ đáp lại ba chữ.



Trương Tư Điềm dừng lại, nhìn cô gái đứng trên cầu thang, gấp đến độ thiếu chút nữa giậm chân: "Họ có tới mười người đàn ông đấy!"



Người phụ nữ nào đó lại không chút để ý mà trả lời: "Chỉ là mấy tên yếu đuối thôi."



"..."



Trương Tư Điềm giậm chân, không nói gì nữa, thực chất là không biết phải làm sao. Sau đó chỉ biết nhanh chân đi theo.


Cảnh Thắng lê bước chân tê dại, vụng về tiến gần tới chỗ cô.



"Ổn rồi?" Vu Tri Nhạc quay đầy nhìn anh, sắc mặt người đàn ông trẻ trắng như tờ giấy vậy.



Anh đáp: "Ừ."



Khói thuốc tan đi làm ẩn hiện đôi môi đỏ của người phụ nữ, cô kẹp thuốc ở giữa hai ngón tay, nhìn về phía dãy núi phía xa nói: "Hút xong rồi đi."



Cảnh Thắng chớp mắt mấy cái, nhìn cô chăm chú. Ánh mắt không rời khỏi mặt cô dù chỉ một giây.



Cô gõ nhẹ tay lên đầu lọc điếu thuốc rồi nhả ra một hơi khói. Khói thuốc chìm vào màn đêm rồi biến mất.



Yết hầu khẽ động, Cảnh Thắng hỏi: "Tôi hút được không?"



Vừa mở miệng đã phát hiện cổ họng mình đau rát, khó chịu.



Vu Tri Nhạc liếc anh một cái, cô kẹp điếu thuốc đưa tới trước mặt anh. Người đàn ông liền mở to đôi mắt, chớp mắt mấy cái, không tưởng tượng nổi nhìn về phía điếu thuốc lá.



Làm gì đây?



Sao lại đưa luôn điếu thuốc dở cho anh? Cô ấy đang hút rồi mà...



Mọi giác quan trong phút chốc đều bất an, Cảnh Thắng đáp: "Trên này có nước bọt của cô, không bẩn sao?"



Anh cố ý ghét bỏ ra mặt: "Không thể cho tôi một điếu mới à?"



Vu Tri Nhạc không nói gì, cô rút tay lại, đem điếu thuốc ngậm trong miệng lần nữa.



"Không phải." Mặt người đàn ông ửng đỏ giống như vừa mới uống say.



"Cô mời người khác hút thuốc thì cũng phải có thành ý một chút chứ. Phải lấy ra một điều mới, sau đó dùng hai tay châm thuốc, không phải là nên như vậy à?"



Mặc dù anh không hút thuốc nhưng trước kia đã từng thấy, đều là như vậy mà...



Anh nhìn cô, lại bắt đầu dài dòng: "Cô để người khác hút tiếp điếu dở của mình, cô cũng đã hút một..."



Chữ "nửa" còn chưa kịp nói ra, giọng của Cảnh Thắng đột nhiên ngưng bặt.



Bởi trong miệng anh đang có một thứ. Đó là điếu thuốc hút dở bị cô cứng rắn nhét vào. Đúng là bất ngờ không kịp đề phòng.



Vu Tri Nhạc: "Anh im lặng được chưa?



Cảnh Thắng quả thật không lên tiếng nữa, thân thể cứng đờ không nhúc nhích.



Miệng cũng hóa đá, chỉ có thể dùng răng cắn đầu lọc điếu thuốc kia. Thứ cô tùy tiện nhét vào, không phải thuốc lá, mà là thuốc nổ mới đúng. Nếu không trong đầu anh tại sao lại nổ đùng đoàng như vậy được?



Không để ý đến người đàn ông ở phía sau, Vu Tri Nhạc quay trở lại đường đi. Đi được một lúc lại nhận ra không có người đi theo mình.



Cô quay đầu, thấy Cảnh Thắng vẫn đứng ở đó hồi lâu, không phát ra chút tiếng động nào.



Vị thiếu gia này lại làm sao đây...



Vu Tri Nhạc thầm nghĩ tối nay đã khiêu chiến quá nhiều giới hạn của mình rồi, cô nhắm mắt, giọng đè nén nói: "Anh không đi thì tôi đi đây."



Đầu bên kia nghe được, chậm rãi đứng dậy. Chờ anh đến gần, miệng lại trống không, Vu Tri Nhạc hỏi: "Thuốc đâu?"



Cảnh Thắng rũ mi: "Sợ bẩn nên ném đi rồi."



Vu Tri Nhạc "ha" một tiếng rất nhẹ, âm thanh đó nhanh chóng bị màn đêm nuốt chọn.



Cảnh Thắng vẫn đi phía sau cô, tay đút trong túi áo không ngừng sờ một thứ. Anh cứ cầm lên rồi lại đặt xuống.



Khi còn ngồi ở chỗ kia, Cảnh Thắng đã vùi đầu thuốc xuống đất để dập tắt. Sau đó... Vì sợ ai đó nhìn thấy nên lặng lẽ nhét vào túi áo... Ngay cả anh cũng không biết lí do mình làm vậy là gì.



Hết chương 6.



Lời của tác giả:



Bạn Cảnh Thắng ba tuổi gào thét nỗi lòng thiếu nam: Ông đây bị người phụ nữ kia trêu ghẹo...



Lời của biên tập: Chương này dài muốn chết TxT