[Dịch] Thần Ấn Vương Tọa
Chương 113 : Chân thân ma long [1-3]
Ngày đăng: 11:03 07/09/19
Tiếng rồng ngâm kéo dài rung động toàn trường. Cùng với tiếng rồng ngâm to rõ, một tầng sáng tím đen từ người A Bảo bỗng nhiên khuếch tán, bức ép ma thú xung quanh ngừng công kích, hơn nữa chợt sợ hãi lui ra sau.
Nhân cơ hội này, năm tên ma tộc còn có sức chiến đấu mau chóng tụ tập một chỗ. Lại vang một tiếng rồng ngâm, khi A Bảo bộc phát, cô cũng phát động.
Màu tím đen nồng đậm khuếch tán từ người chúng, lúc này có thể thấy chênh lệch tu vi. Quang mang tím đen từ người A Bảo thì rõ ràng mạnh hơn Lãnh Tiêu nhiều. Thanh kiếm dài tím đen bay lên từ tay A Bảo, cả người y mau chóng bành trướng, vảy biến lớn. Biến xong, nguyên bản khí thế mạnh mẽ càng thêm ngưng tụ.
Tuy nội linh lực của y dao động thoạt nhìn không mạnh hơn bao nhiêu, nhưng càng cho người cảm giác nguy hiểm.
Hai cánh to lớn mở ra sau lưng, bốn vuốt chấm đất, bộ dáng to bự hung dữ ngang nhiên bày ở sườn núi.
Ngửa đầu rống một tiếng rồng ngâm, thân thể A Bảo lại bành trướng vài phần. Từ đầu tới đuôi đã dài hơn mười mét.
Nguyệt Dạ hơi cúi đầu, ai cũng không biết đáy mắt cô xẹt qua chán ghét. Trong lòng cô, mặc kệ A Bảo mạnh cỡ nào, có địa vị trong ma tộc cao bao nhiêu, rốt cuộc vẫn là có bản thể Nghịch Thiên Ma Long. Hiện giờ mới chân chính là y. Còn Nguyệt Dạ thì xem mình như nhân loại, bản thể Nguyệt Ma tộc gần giống nhân loại. Đặc biệt là cô có huyết thống nhân loại, đối với đa số ma tộc đều có cảm giác chán ghét.
Lúc trước A Bảo mệnh lệnh người thừa kế Tinh Ma tộc thi triển Đại Dự Ngôn Thuật, Nguyệt Dạ cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo. Lúc ấy cảm giác của cô chính là, nếu có một ngày A Bảo gặp nguy hiểm tính mạng, làm vợ y, mình có hay không cũng bị y từ bỏ? Đối với ma tộc chỉ để ý lợi ích, việc này rất có thể sẽ xảy ra. Nhưng nếu mình là vợ người ấy thì sao? Hắn sẽ làm thế nào? Suy nghĩ của đàn bà vĩnh viễn không giống đàn ông. Trên ciến trường khẩn trương, Nguyệt Dạ lại suy nghĩ lung tung, hơn nữa nó tựa như măng mọc sau mưa, không ngừng chiếm cứ tâm trí cô. Khi cô lần nữa ngẩng đầu nhìn ai đó đứng trên đỉnh núi, ánh mắt càng biến tha thiết.
Trên sườn núi biến hóa rất nhanh, Nghịch Thiên Ma Long thân dài mười mét so sánh với ma thú xung quanh, hình thể chưa chắc chiếm ưu thế lớn. Nhưng nếu so về thực lực, chưa chắc ma thú số đông cấp bảy, cấp tám có thể sánh bằng. Đặc biệt là dưới tình huống Dạ Tiểu Lệ làm tăng phúc cuối cùng cho chúng đang mau chóng biến mất.
Ngửa đầu rống gầm, thanh trường kiếm tím đen bỗng từ trên trời giáng xuống, trực tiếp rơi trên trán y, hóa thành cái sừng dài cả mét màu tím đen. Miệng rồng há ra, luồng khói tím đen bắn phụt ra.
Trong tiếng động điếc tai, phía trước ít nhất có ba ma thú hình thể khổng lồ bị nổ bay. Thân thể trên không trung mau chóng tan rã, trong giây lát đã tan mất.
Phun ra một hơi xong, có thể mơ hồ thấy sừng trên trán A Bảo dường như có tầng hỏa diễm tím đen đang thiêu đốt. Hai cánh sau lưng đột nhiên giang ra, kề sát vách núi xông hướng đỉnh đồi.
Khoảnh khắc xông tới, y còn ngoái lại nhìn Nguyệt Dạ một cái, gật đầu với cô.
Nguyệt Dạ đương nhiên hiểu ý của y, lòng xẹt qua ý niệm, hét lớn một tiếng.
“Cẩn thận!”
Hai chữ này vào tai A Bảo thì khá là dễ nghe. Được đến nữ tử mình yêu quan tâm, cho dù thân rơi giữa trùng vây, chiến ý của y càng tăng cao.
Mà nghe vào tai Long Hạo Thần lại là chuyện khác. Bởi vì A Bảo lưng hướng Nguyệt Dạ nên không nhìn thấy, khi cô hét ra tiếng, ánh mắt là nhìn chằm chằm Long Hạo Thần!
A Bảo bộc phát, khi hiện ra bản thể, thực lực y lần nữa tăng vọt, dường như trở lại trạng thái cao nhất. Không chỉ vậy, ngoại linh lực càng tăng lên đến cực độ. Tuy tổng sản lượng có lẽ như cũ là hai vạn, nhưng thân thể hiện tại không thể so với lúc hình người. Những ma thú chặn đường khi cùng y va chạm, trực tiếp bị đụng thành mảnh vụn, đặc biệt là cái sừng trên trán y cứng rắn vô cùng.
Long Hạo Thần hít sâu, chậm rãi tiến lên trước một bước, nồng đậm sương mù vàng dâng lên quanh thân thể, đích thị là Súc Thế.
Không chỉ có hắn, sương mù vàng khác cũng xuất hiện trên người Hàn Vũ và Vương Nguyên Nguyên.
Kỹ năng Súc Thế này chỉ cần là chức nghiệp cận chiến thì đều có thể học. Đối với kỵ sĩ và chiến sĩ bình thường, có lẽ sẽ cảm thấy nó quá tầm thường, nhưng trong tay Long Hạo Thần thì lại biến hóa thành vô số cách chiến đấu.
Tư Mã Tiên hơi lui ra sau nửa bước. Gã không Súc Thế, nhưng trong tay Quang Chi Đại Lực Hoàn mau chóng xoay quanh. Chú ngữ Lâm Hâm ngâm xướng từ nãy đến giờ vẫn còn kéo dài. Do đó có thể thấy chú ngữ rất khó, trên trán y tràn đầy mồ hôi. Y mới đột phá tu vi cấp sáu, vậy mà khi ngâm xướng ra chú ngữ này vẫn còn rất khó khăn.
Thải Nhi như cũ không thấy bóng dáng. Chú ngữ của Trần Anh Nhi cũng đã bắt đầu, hai tay ôm thủy tinh cầu, bắt đầu phóng thích Sinh Linh Môn.
Tám người tự lo mỗi việc, nhưng tất cả đều ở trong chiến đấu phát huy sức mạnh lớn nhất của mình. Bọn họ phải cố hết sức lực cuối cùng để ngăn cản công kích kẻ địch.
Ánh mắt Trương Phóng Phóng biến trầm trọng. Kỹ năng Súc Thế y cũng biết, nhưng không sử dụng, mà là trầm tĩnh đứng đó, nhìn chăm chú vào A Bảo đang điên cuồng tàn sát ma thú vọt tới đỉnh núi. Cả người Trương Phóng Phóng như đang tiến vào trạng thái kỳ quái. Quang mang vàng đậm đặc mau chóng biến lỏng trải rộng toàn thân. Có thể thấy rõ, tay trái cầm tấm thuẫn không ngờ chậm rãi biến trong suốt.
Thể Quang Diệu, đây là đặc trưng của kỵ sĩ cấp bảy. Mặc dù hiện tại thực lực Trương Phóng Phóng chưa đạt tới cấp bảy, nhưng y có tu vi đỉnh cấp sáu, dựa vào khống chế và vận chuyển linh lực, miễn cưỡng vượt cấp phát động năng lực cường đại này.
Gần, A Bảo càng lúc càng gần. Biến trở về bản thể, trong sân bất cứ ma thú nào đều không thể ngăn bước tiến của y. Ai đều biết hiện tại y chịu áp lực cực lớn, nhưng không cần nghi ngờ, chỉ cần y bắt được Dạ Tiểu Lệ, như vậy đám Long Hạo Thần sẽ thua trắng.
A Bảo đôi mắt rồng tím đen tràn ngập băng lãnh và phẫn nộ. Trong lòng y thừa nhận áp lực còn hơn xa Long Hạo Thần. Sau lưng y, mặc kệ là Nguyệt Dạ hay Lãnh Tiêu, đều là y không thể bỏ mặc. Hơn nữa lần này chết nhiều đồng bạn như vậy, nếu không thể mang Dạ Tiểu Lệ trở lại, uy danh của y nhất định sẽ chịu ảnh hưởng cực lớn, phụ thân cũng sẽ phạt nặng y.
Dưới tình huống đó, A Bảo căn bản không có lựa chọn, y chỉ có thể cố gắng hết sức. Y cũng tin tưởng chính mình có thực lực này. Dựa vào nhân loại như đám Long Hạo Thần có thể ngăn cản mình sao? Tuyệt đối không thể nào. Hiện tại trong lòng y không có báo thù, mục tiêu chỉ có mỗi mình Dạ Tiểu Lệ.
Rốt cuộc, y cách đỉnh núi không đến năm mét. Hơi thở nặng nề tràn ngập hắc ám của y truyền vào tai Long Hạo Thần. Khi y ngẩng đầu lên, khoảnh khắc đó vừa lúc chạm mắt Long Hạo Thần. A Bảo thấy rõ sương mù vàng, y biết nhân loại đang làm cái gì. Nhưng vậy thì sao chứ, có ý nghĩa gì? Quá trình gian nan như vậy đều đã làm được, chẳng lẽ còn kém bạo phát phút cuối sao?
*Oành oành đùng!*
Cái sừng trên trán A Bảo thiêu đốt hỏa diễm tím đen bỗng chốc lan khắp toàn thân, khiến toàn bộ thân thể y đều bị hỏa diễm bao phủ.
Đây chính là kỹ năng đặc biệt của Nghịch Thiên Ma Long tộc, Nghịch Thiên!
Dựa vào kỹ năng này, y có thể trong thời gian ngắn càng bộc phát ra sức chiến đấu khủng bố hơn nữa. Mặc dù quy tắc của Mộng Huyễn Thiên Đường áp chế y gắt gao, nhưng khi ngọn lửa tím đen bốc cháy, không khí xung quanh người y kịch liệt vặn vẹo. không ngờ tạm thời che chắn quy tắc Mộng Huyễn Thiên Đường trói buộc y.
Thời gian này đương nhiên sẽ không quá dài, nhưng đối với y thì đã đủ rồi. Quang mang tím đen kinh khủng bỗng khuếch tán xung quanh, đánh bay toàn bộ ma thú nhào tới. Hai cánh giương ra, ngang nhiên đánh hướng Long Hạo Thần.
Một kích này, Long Hạo Thần chờ đợi đã lâu. Nhã Đình sau lưng hắn bởi vì ngâm xướng chú ngữ quá mau, thanh âm có chút khàn. Quang mang vàng quanh người Long Hạo Thần càng chói mắt tựa như đôi linh cánh của hắn. Quang minh chi tử, hắn là chân chính quang minh chi tử!
Hai tay nắm lấy trọng kiếm Lam Vũ, Quang Phù Dung, chân trái tiến lên một bước, đối diện A Bảo nhào tới, hai tay nắm chặt, chém xuống.
Một kiếm này bổ ra, từ như huyền ảo, quang mang vặn vẹo lấp lóe xung quanh Long Hạo Thần. Cả người hắn dường như tiến vào trạng thái chân không.
Giờ khắc này, thoạt nhìn không chút khí thế, lặng lẽ không tiếng động. Nhưng khi hắn chém ra một kiếm, tia sáng xung quanh dường như tối sầm, hình như tất cả quang nguyên tố đều bị một chém này hút hết. không gian dường như chỉ có quang mang lấp lánh trên người hắn mới là màu vàng.
Trên bầu trời, mơ hồ một tia nắng vàng từ mặt trời rơi xuống, chiếu rọi trên người Long Hạo Thần. Trên trán hắn lộ ra chín đường văn lộ màu tím, trong thời gian ngắn hoàn toàn biến thành màu tím.
Một kiếm này của Long Hạo Thần, không chỉ dốc hết sức ứng phó, có còn cảm giác đại triệt đại ngộ.
Trước áp lực cực lớn, khiến Long Hạo Thần dường như tiến vào trạng thái đặc thụ. Chỉ đơn giản là chém, hắn hình như siêu thoát khỏi quy tắc của Mộng Huyễn Thiên Đường.
*Phập!*
Lam Vũ, Quang Phù Dung va chạm vào cái sừng trên trán thái tử Nghịch Thiên Ma Long tộc A Bảo. Không khí dường như tĩnh lặng trong chớp mắt này. Xung quanh người và ma thú cũng tạm dừng công kích.
Không có vầng sáng nào khuếch tán, nhưng lại có thể thấy rõ, ánh sáng vàng trên người Long Hạo Thần và hỏa diễm tím đen thiêu đốt trên người thái tử Nghịch Thiên Ma Long tộc A Bảo cùng thời gian dập tắt. Ngay cả tia sáng trong mắt hai người cũng biến ảm đạm.
Đừng nói là ma tộc, ngay cả đồng bạn Long Hạo Thần đều ngơ ngẩn. Bọn họ không ai nghĩ tới, Long Hạo Thần lại có thể chém ra một kiếm khiến A Bảo thất bại.
*Ong--*
Thanh âm vù vù quái dị đồng thời vang lên, từ sừng trên trán A Bảo đến Lam Vũ, Quang Phù Dung trong tay Long Hạo Thần.
Vô số điểm sáng vàng và xanh sáng ngời trước mặt Long Hạo Thần, trên không trung hóa thành nhiều điểm sáng khuếch tán. Mà bên kia, trên đỉnh đầu A Bảo lại truyền đến tiếng vỡ giòn tan. Một đạo vết nứt từ đỉnh kéo dài tới gốc.
“Grao!” Dường như bị thương tổn trí mạng, miệng A Bảo bỗng phát ra một tiếng rống đau nhức, thân thể to lớn nghiêng ra sau đứng thẳng.
Ngay tại lúc này, công kích của đồng bạn Long Hạo Thần đã tới rồi.
Đầu tiên là Cự Linh Thần tấm thuẫn của Vương Nguyên Nguyên. Cự Linh Thần tấm thuẫn hóa thành búa lớn mang theo uy lực khủng bố của Tu La Trảm chém vào người A Bảo.
Mất đi hỏa diễm tím đen bảo hộ, A Bảo thân thể bị cứng rắn cắt thành vết thương to lớn. Ngay sau đó là Tu La Trảm Hàn Vũ tích súc đã lâu, mặc dù A Bảo cố gắng che chở chính mình, nhưng cánh trái vẫn bị Tu La Trảm đâm xuyên.
Quang Chi Đại Lực Hoàn cũng ngay lúc này phát ra, trong tiếng chấn điếc tai, mạnh đập vào người A Bảo, đem thân hình dài mười mét đánh bay ngược ra xa. Phấn Toái và Quang Chi Đãng Dạng bị Tư Mã Tiên thi triển đến cực độ, còn kèm theo kỹ năng công kích mục sư. Thân thể A Bảo chỗ bị đánh thương, vảy vỡ nát, xuất hiện một mảnh thịt.
Đây chính là công kích bốn cường giả cấp sáu toàn lực đánh một kích! Khi cùng Long Hạo Thần va chạm, A Bảo dường như rơi vào trạng thái cực kỳ yếu ớt, thậm chí mất đi cả năng lực phòng ngự, thế này mới trọng thương bị đánh bay.
Nhưng không thể không nói, ý chí lực của y kinh người vô cùng, nội tâm cố chấp càng bất khuất. Cho dù thân thể bị đánh bay, khoảnh khắc, một viên ngọc tím đen phun ra từ miệng y. Không phải công kích Long Hạo Thần mà là bay hướng đằng sau Dạ Tiểu Lệ.
Lúc bị đánh bay, A Bảo đã cảm giác chính mình chỉ sợ thất bại. Nhưng y không cam lòng. Y không được đến thứ gì, đừng ai muốn có được. Y phải hủy cô ta, hủy diệt…
Một bóng đen lặng yên không tiếng động xuất hiện phía trên người A Bảo. Vô số ánh sáng trắng lạnh lẽo hỗn hợp sắc ám kim âm u trong chớp mắt hòa làm một, mũi mạnh đâm vào sau gáy A Bảo, trực tiếp xuyên qua não y.
Thải Nhi rốt cuộc xuất hiện. Nàng ẩn trong không khí, chờ đợi lúc A Bảo yếu ớt nhất thì ra tay.
Đây là nhiệm vụ Long Hạo Thần giao cho nàng. Long Hạo Thần nói với Thải Nhi, chỉ có lúc A Bảo bị đánh lui, nàng mới có thể phát động công kích.
Một kích kia, là trải qua rèn luyện trăm ngàn lần mới thành. Sau khi tu vi đột phá cấp sáu, Thiên Kích Linh Lô của Thải Nhi cũng tùy theo tiến hóa. Tiến hóa đến tầng thứ hai rồi, có thể dùng bốn chữ hình dung Thiên Kích Linh Lô, thiên kích hợp nhất. Dựa vào một kích kia, lại phối hợp Bá Vương Thứ, lực công kích của nàng đã phát huy đến cực độ.
Trong Lục Đại Thánh Điện, hiểu rõ nhất chỗ hiểm yếu của mỗi chủng tộc ma tộc, không thể nghi ngờ đó chính là Thích Khách Thánh Điện. Chỗ cứng rắn nhất của Nghịch Thiên Ma Long là đầu, muốn chân chính giết chết chúng, rồi lại phải hủy não chúng.
Chỉ có từ sau gáy đánh vào, mới có khả năng phá hư não.
A Bảo rơi vào suy yếu bỗng nhiên bị đâm trúng yếu hại, bỗng chốc hét thảm. Thân thể khổng lồ chợt phát ra lực lượng khó thể hình dung. Từng tiếng phá toái giòn vang, một khối lệnh bài đen trên không trung biến thành mảnh vụn, ngay sau đó, lực lượng dường như đến từ thời cổ đại bỗng bạo phát, cứng rắn đánh bay Thải Nhi. Dao găm của nàng cuối cùng vẫn không thể chân chính đâm vào óc A Bảo.
Bên kia, đỉnh núi.
Trần Anh Nhi chú ngữ trước đó đã hoàn thành. Vận may của cô không tệ lắm, lần này triệu hoán ra một ma thú cấp sáu.
Ma thú này trước tiên xông đến hướng bay của hạt châu tím đen. Nhưng chỉ dừng lại vị trí đó trong khoảnh khắc, nó đã thành tro bụi tan biến trong không khí.
Một luồng sáng lửa đỏ bỗng xuất hiện, trực tiếp rơi trên mặt đất. Ánh sáng lửa đỏ này thoạt nhìn rất kỳ quái, lại là thể năng lượng hình người. Khoảnh nó xuất hiện thì theo đó là một khí thế uy nghiêm không thể hình dung. Trong tay nó, chỉ có một tấm thuẫn lớn, thậm chí còn lớn cả Cự Linh Thần tấm thuẫn của Vương Nguyên Nguyên.
Cung bước, cách đáng.
Không có tiếng đánh, chỉ có linh lực quái dị gợn sóng địa chấn. Nhưng tiếp đó, thân hình đỏ cũng tùy theo biến mất.
Đây chính là cái giá lớn Lâm Hâm không tiếc hao phí, dùng một viên đan dược trân quý chỉ một mình y có thể ăn, do đó thi triển ra ma pháp phòng ngự cấp bảy, Hỏa Thần Thuật! Đây chính là ma pháp có linh trí. Nhưng đối diện viên ngọc tím đen lại như cũ bay tiếp.
Nhưng mà dù sao Hỏa Thần Thuật có tiếng là ma pháp phòng ngự mạnh nhất dưới cấp tám hỏa hệ, viên ngọc tím đen sau khi bị phá hư, ánh sáng rõ ràng ảm đạm, thoạt nhìn không tỏa sáng.
Vương Nguyên Nguyên cách Dạ Tiểu Lệ gần nhất. Cô nghĩ cũng không nghĩ, giơ ngang Cự Linh Thần tấm thuẫn chắn trước mặt Dạ Tiểu Lệ. Trên thực tế, cô vừa mới tích súc phát động toàn bộ sức mạnh, căn bản không còn bao nhiêu linh lực duy trì Cự Linh Thần tấm thuẫn.
Tại thời điểm này, thành viên Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu không ai có thể giúp cô ngăn chặn. Long Hạo Thần từ khi chém ra một kiếm kia, tựa như bị đóng đinh không động đậy. Tư Mã Tiên, Hàn Vũ, Lâm Hâm, Trần Anh Nhi thì đều đã dùng hết sức mạnh, càng không thể giúp đỡ cô. Thải Nhi đang trong quá trình truy giết kẻ địch mạnh nhất A Bảo. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, ai mà ngờ được, A Bảo còn có thể phát ra một kích kinh khủng như vậy?
Vương Nguyên Nguyên rất rõ ràng chính mình sắp sửa đối mặt là cái gì. Nhưng cô vẫn chắn trước mặt Dạ Tiểu Lệ. Cô không thể để cố gắng của đồng bạn như nước đổ đất, hiện tại cô chỉ còn cách dựa vào Linh Hồn Xiềng Xích sinh mệnh cùng chung. Còn về thân thể cô có thể chịu đựng một kích kia hay không thì không nằm trong suy nghĩ của cô. Chết trận thì sao chứ? Cô gái tính đàn ông này ngay từ đầu đã không biết sợ là gì.
Ngay lúc đó, một thân hình cao to đột nhiên che hết tia sáng, chắn trước mặt Vương Nguyên Nguyên. Vương Nguyên Nguyên nhìn đến, là một bả vai rộng lớn.
Là y.
Vương Nguyên Nguyên ngơ ngác, sau một khắc, thân hình cao to kia đã mạnh lùi ra sau đập vào Cự Linh Thần tấm thuẫn, máu tươi bắn trên không trung.
Không sai, chắn trước người Vương Nguyên Nguyên, chính là Trương Phóng Phóng. tấm thuẫn trong tay y đã hoàn toàn vỡ nát, vỡ còn có hai tay y nắm tấm thuẫn. Có thể thấy rõ xương trắng hếu lộ ra, rạn vỡ, từng mảnh xương chỉ có chút da thịt liên tiếp với bàn tay. Không chỉ như vậy, hai tay y rũ xuống, ngay cả áo giáp trước ngực cũng bị vài mảnh vụn tấm thuẫn đâm vào. Máu tươi là bắn ra từ hai tay và ngực y.
Ánh sáng vàng nồng đậm chớp mắt phát ra. Trương Phóng Phóng đè lên người Vương Nguyên Nguyên, con ngươi y hầu như khoảnh khắc trợn to.
Vương Nguyên Nguyên ngẩn ngơ. Phát triển thế này khiến cô ngơ ngác. Cô không sợ chết, nhưng bị người trực tiếp cứu mạng thì là lần đầu trải qua.
Giây phút Trương Phóng Phóng chắn trước người cô, cô thấy rõ tay trái y cầm tấm thuẫn trong suốt lóe sắc vàng. Thể Quang Diệu, đây là thực lực gần tới cấp bảy.
Cho dù là vậy, y đỡ một kích kia như cũ thê thảm. Nếu như viên ngọc tím đen bắn vào Cự Linh Thần tấm thuẫn của mình thì sao?
Ngay sau đó, một khí thế uy nghiêm vô tận xuất hiện trong Mộng Huyễn Thiên Đường. Bầu trời lần này thật sự biến tối tăm. Nhưng cũng chỉ là ảm đạm trong khoảnh khắc, ánh sáng xanh nồng đậm bỗng từ dưới mặt đất bốc lên, cùng với ánh sáng đen va đập một chỗ.
Giữa không trung, xuất hiện một vết rách, lực hút mạnh mẽ. A Bảo trọng thương và mấy ma tộc còn lại đều bị lực hút này cưỡng bức kéo vào trong khe rách, biến mất không thấy.
“Tự Nhiên Nữ Thần, ta sẽ đến nữa. Thần cách của ngươi ta nhất định phải có.” Thanh âm nhu hòa mà bình tĩnh, uy nghiêm tựa như có thể ra lệnh trời đất.
Đối với thanh âm này, các thành viên Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu đều rất quen thuộc. Bởi vì, đây chính là giọng của Ma Thần Hoàng! Không ngờ y cưỡng bức xé rách tường thành Mộng Huyễn Thiên Đường, kéo đám A Bảo.
Dường như bị thanh âm này kích động, ánh sáng xanh trong Mộng Huyễn Thiên Đường bỗng biến mạnh lên. Vết rách đen kia bỗng chốc biến mất, tất cả màu đen trong không gian đều bị quét sạch. Chỉ còn bảy, tám đoàn sáng trắng bay trên không trung.
Đó là mấy ma tộc chết đi để lại linh lô, chúng nó bay bềnh bồng trên không trong tiếng rống của bầy thú.
Tất cả ô uế tựa như tùy theo hắc ám biến mất hết. Các ma thú trong một chuỗi tiếng rống phẫn nộ dần bình tĩnh trở lại, bi thương nhìn thi thể đồng bạn. Ánh sáng xanh cũng dần yếu đi, chậm rãi hồi phục như cũ.
“Hàn Vũ, Lâm Hâm, mau cứu y!” Vương Nguyên Nguyên tiếng kêu sốt ruột phá đi bình tĩnh ngắn ngủi.
Hàn Vũ và Lâm Hâm lập tức quay người, trông thấy bộ dáng thê thảm của Trương Phóng Phóng, hít ngụm khí lạnh.
Trương Phóng Phóng không có hôn mê, chỉ là mặt như giấy vàng. Lúc này y nằm liệt trong ngực Vương Nguyên Nguyên, miễn cưỡng mỉm cười nói.
“Không có việc gì, tôi còn không chết được.”
Tuy nói ra nhẹ nhàng nhưng khóe miệng không ngừng co giật, thân thể run run đã bán đứng y.
Lâm Hâm mau chóng nhét hai đan dược vào miệng y. Hàn Vũ thì tụ tập mới hồi phục không nhiều lắm ma pháp trị liệu rơi trên người Trương Phóng Phóng, giúp y tạm thời ổn định vết thương. Nhưng hai người đều không dừng lại, áy náy hướng Trương Phóng Phóng gật đầu, sau đó trở lại bên cạnh Long Hạo Thần.
Đúng vậy, bọn họ đều nhìn ra Long Hạo Thần có gì đó không đúng. Chiến đấu đã kết thúc. Long Hạo Thần chém ra một kiếm kia, chân chính cắt đứt A Bảo có ý nghĩ xấu muốn bắt đi Dạ Tiểu Lệ, nhưng lúc này hắn không biết làm sao vậy.
Hắn chỉ đứng đó, ánh mắt dường như trống rỗng nhìn phương xa. Cả người giữ nguyên tư thế chém, tựa như pho tượng sừng sững đứng ở đỉnh núi.
Không ai dám đụng chạm hắn, bởi vì sợ hắn sẽ giống như Lam Vũ, Quang Phù Dung tan vỡ, bay tán loạn trong không khí.
Nhã Đình ngơ ngác bay bềnh bồng, từng cái ma pháp trị liệu không ngừng phóng ra rơi trên người Long Hạo Thần.
Làm Quang nguyên tố tinh linh, ma pháp của nó tuy không thể công kích kẻ địch cũng không thể hỗ trợ người khác, nhưng có tác dụng trực tiếp lên người chủ nhân. Nhưng mà, mặc kệ nó cố gắng chữa trị, từng ánh sáng vàng dâng lên từ người Long Hạo Thần, hắn vẫn đứng bất động như cũ.
Điều duy nhất khiến người vui mừng là, hai điểm sáng vàng và xanh của Lam Vũ, Quang Phù Dung tán loạn trong không khí từ từ nhập vào ngực hắn, hiển hiện ra hắn còn chưa thật sự tan vỡ.
Thải Nhi yên tĩnh đứng trước mặt Long Hạo Thần, nhìn hắn. Ánh mắt nàng dường như rất bình tĩnh. Nhưng nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện hai tay nàng luôn ổn định lại đang run rẩy. Có ai so với nàng càng quan tâm tình huống của Long Hạo Thần?
Một kiếm kia nàng thấy rất rõ ràng. Tựa như nhật nguyệt vô quang, trời sụp đất nứt. Một kiếm kia đã hoàn toàn vượt qua cảnh giới của Long Hạo Thần, không thuộc về bất cứ kỹ năng nguyên bản nào của Long Hạo Thần. Một kiếm kia chém ra hoàn toàn là loại lĩnh ngộ.
Đây không phải Long Hạo Thần ở trạng thái bình thường có thể phóng ra. Giải thích duy nhất là trạng thái lúc ấy của hắn. Áp lực, hoàn cảnh, lĩnh ngộ, còn có kích thích từ A Bảo không ngừng xông lên. Các loại nhân tố tổng hợp cùng một chỗ, lại thêm vào Quang nguyên tố tinh linh Nhã Đình giúp hắn dung hợp với toàn bộ Mộng Huyễn Thiên Đường, mới có thể đánh ra một kiếm thoạt nhìn bĩnh tĩnh nhưng kinh thiên động địa.
Chính là không ai biết, Long Hạo Thần chém ra một kiếm kia sẽ trả cái giá gì.
Thế giới này là công bình. Khi ngươi được đến thứ gì, thì nhất định sẽ mất đi một ít gì đó. Ví dụ như các chức nghiệp giả có thực lực cường đại, lại mất đi thời gian hưởng thụ sinh hoạt nhân gian.
“Thải Nhi, làm sao đây?” Trần Anh Nhi sốt ruột hỏi Thải Nhi.
Thải Nhi hít sâu, cố gắng để cảm xúc của mình ổn định.
“Mọi người không nên gấp gáp, trước hãy tự hồi phục linh lực. Hàn Vũ, anh giúp Trương Phóng Phóng trị liệu. Hiện tại chúng ta ai cũng không thẻ đụng vào Long Hạo Thần, chỉ có thể chờ.”
Tư Mã Tiên có chút nóng nảy nói.
“Vậy phải chờ đến khi nào?”
Thải Nhi lạnh lùng liếc gã.
“Chẳng lẽ tôi không gấp hơn anh sao? Nơi này là Mộng Huyễn Thiên Đường, đương nhiên là phải đợi Dạ Tiểu Lệ tỉnh lại. Chúng ta vì cô bé mà chiến, cô bé quen thuộc nơi này nhất.
Tư Mã Tiên khựng lại, gật đầu, không mở miệng nữa.
Nếu nói Long Hạo Thần khiến đồng bạn tín phục, như vậy Thải Nhi chính là uy nghiêm. Mọi người khâm phục nhất Long Hạo Thần, nhưng sợ nhất lại là Thải Nhi.
Tuy rằng lời Thải Nhi nói giống như răn dạy, nhưng Tư Mã Tiên nghe vào tai lại có cảm giác đương nhiên. Lúc chấp hành nhiệm vụ ở Sợ Hãi Bi Khiếu Động, đoạn thời gian Long Hạo Thần không có mặt, Thải Nhi vì cứu mọi người, chính mình phát huy ra sức mạnh cực hạn, bởi vì vậy mà tròn bảy tháng mất đi tứ cảm. Nàng làm phó đoàn trưởng tuyệt đối là danh xứng với thực. Bởi vậy trong đội, mọi người tín phục nàng có lẽ không bằng Long Hạo Thần, nhưng ở quyền uy, nàng một chút cũng không thua Long Hạo Thần. Mỗi khi Long Hạo Thần không thể chỉ huy đội, nàng nhất định có thể thuận lợi nhận quyền chỉ huy.
Tiếng rống gầm của các ma thú dần ổn định lại. Chúng nó nằm sấp hướng đỉnh núi, nhưng không con nào leo lên. Ánh mắt nhu hòa nhìn đám người Long Hạo Thần, Thải Nhi, hiển nhiên là đã thừa nhận bọn.
Dần dần, ánh sáng xanh nhạt kỳ dị phụ trợ bảy, tám linh lô từ từ bay hướng đỉnh núi mới ngừng lại.
Không ai định hấp thu linh lô, mà đều yên tĩnh ngồi xếp bằng. Nhìn đồng bạn tuyệt không ham muốn báu vật trân quý, ánh mắt Thải Nhi hiền hòa. Đây là đồng bạn tốt có thể hoàn toàn tin tưởng! Ánh mắt nàng vô thức nhìn hướng Tư Mã Tiên đã bị mình răn dạy một câu.
“Tư Mã.”
“A?” Tư Mã Tiên nghi hoặc nhìn nàng.
Thải Nhi nói.
“Tâm tình tôi không tốt, đừng để trong lòng.”
“A…” Tư Mã Tiên cứng đờ.
Mấy người khác cũng kỳ quái nhìn Thải Nhi. Không khí có chút quái.
Thải Nhi quay đầu đi, tiếp tục nhìn chăm chú Long Hạo Thần.
Tư Mã Tiên lập tức quay đầu nhìn Lâm Hâm, nhỏ giọng hỏi.
“Tôi, tôi không nghe lầm chứ. Mới rồi phó đoàn trưởng xin lỗi tôi?”
Lâm Hâm khinh thường liếc gã.
“Nhìn ông bộ dạng khờ khạo, tôi thấy phó đoàn trưởng mắng ông mới tốt.”
“Đúng! Đúng! Nếu vậy thì tôi thoải mái hơn.” Tư Mã Tiên lạ thường là không phản bác lời Lâm Hâm, ngược lại rất đồng ý gật đầu.
Mộng Huyễn Thiên Đường dần hồi phục bình thường. Kỳ lạ là xương cốt đám ma thú dần dung nhập vào lòng đất. Vốn không khí có chút máu me dần bị hơi thở mát mẻ tẩy rửa không còn.
Thời gian trôi qua từng phút giây, Long Hạo Thần tình trạng như cũ, không có biến hóa chút gì.
Ánh sáng da cam trên người Dạ Tiểu Lệ dần rút lui, rốt cuộc, một tiếng *bóc* khẽ, cuối cùng một tầng hào quang tán loạn, hóa thành từng điểm sáng biến mất trong không khí.
Bởi vì Long Hạo Thần, không có ai chân chính vào trạng thái tu luyện. Dạ Tiểu Lệ vừa phá tan phong ấn Đại Dự Ngôn Thuật, mọi người lập tức đứng lên.
Đương nhiên là trừ Trương Phóng Phóng ra. Dưới tác dụng đan dược của Lâm Hâm và Hàn Vũ chữa trị, vết thương của y chỉ có thể xem như ổn định lại, nhưng thoạt nhìn vẫn rất suy yếu. Đặc biệt là vết thương ở cánh tay, ngón tay. Loại bị thương gãy xương, coi như là mục sư cao cấp đều không có cách nào, nhất định phải phối hợp với cách chữa bệnh mới được. Hàn Vũ chỉ có thể dựa vào ma pháp quang hệ bảo trì sức sống các cơ, không đến mức tế bào chết. Lúc này y đã mê man trong ngực Vương Nguyên Nguyên.
Vương Nguyên Nguyên luôn mím chặt môi, lòng cô có chút loạn. Trong đầu cô, không ngừng lặp lại hình ảnh Trương Phóng Phóng dứt khoát chắn trước mặt mình. Còn có sau khi y trọng thương, ánh mắt bình tĩnh. Cánh tay bị tổn hại nặng vậy, đối với một kỵ sĩ chính là đả kích trí mạng! Nhưng y còn có thể an ủi người khác.
Dạ Tiểu Lệ đứng bật dậy, không nói lời nào, hai đồng thời vung hướng Trương Phóng Phóng và Long Hạo Thần. Hai đoàn sáng xanh nhu hòa bỗng chốc từ tay cô bé bắn ra, chia nhau rơi trên người hai người.
Trương Phóng Phóng khẽ hừ một tiếng, mau chóng từ hôn mê thanh tỉnh. Dạ Tiểu Lệ bé bỏng đi tới trước mặt y, đôi tay nhỏ xinh mau chóng vung vẩy.
Động tác của cô bé rất nhanh, nhưng phối hợp chặt chẽ. Ánh sáng xanh nồng đậm bao phủ, không ngừng liên tiếp các cơ của Trương Phóng Phóng. Càng quái dị là, tay cô bé tới đâu thì vết thương mau chóng khép lại, sinh cơ nối xương. Trương Phóng Phóng bị thương nặng vậy nhưng lại lấy tốc độ kinh người khép lại.
Lâm Hâm ở một bên giật mình nói nhỏ.
“Đây là ma pháp sinh mệnh.”
Tư Mã Tiên thấp giọng hỏi.
“Cái gì là ma pháp sinh mệnh? Sao tôi chưa nghe nói qua?”
Lâm Hâm nói.
“Trong đầu ông toàn là cơ bắp, biết cái gì chứ. Ma pháp sinh mệnh chính là loại ma pháp đã thất truyền. Bản thân tuyệt không có bất cứ lực công kích, nhưng lấy sức sống đến thi triển. Bàn về năng lực trị liệu thì mục sư quang hệ các người ở trước mặt ma pháp sinh mệnh, không đáng một xu.”
Tư Mã Tiên hừ một tiếng.
“Nói quá đi cha! Trở về tôi nói với lão sư cho xem, hừ hừ.”
Từ ngày thi đấu qua đi, gã đã được Lăng Tiếu công nhận, trực tiếp bái Lăng Tiếu làm thầy. Nguyên bản gã đã có thầy rồi, nhưng tuyệt không ảnh hưởng trong Mục Sư Thánh Điện. Tựa như lão sư của Long Hạo Thần không chỉ một mình Dạ Hoa. Hàn Khiếm và phụ thân hắn cũng có thể xem như là lão sư của hắn.
Trong lúc bọn họ trò chuyện, Dạ Tiểu Lệ đã chữa trị xong cho Trương Phóng Phóng. Cuối cùng một đoàn sáng xanh tiến vào ngực y, lúc này mới lui ra sau, mà Trương Phóng Phóng thì lại rơi vào hôn mê.
Long Hạo Thần đồng dạng tẩm trong tầng sáng xanh, nhưng hắn như cũ không biến đổi cái gì, vẫn giữ nguyên bộ dáng.
Dạ Tiểu Lệ nhíu mày đi tới trước mặt hắn. Tay phải chỉ hướng trước, chạm vào ngực Long Hạo Thần.
Hai tay Thải Nhi bản năng siết chặt. Long Hạo Thần đứng trạng thái cứng ngắc khiến trong lòng nàng tràn ngập cảm giác khủng hoảng, chỉ là luôn đè nén không biểu hiện ra ngoài. Lúc này Dạ Tiểu Lệ rốt cuộc giải trừ phong ấn, nếu ngay cả cô bé cũng không có cách, chỉ sợ thật sự phiền phức.
Ánh sáng xanh nhu hòa lóe sáng ở đầu ngón tay Dạ Tiểu Lệ. Nhưng trong nháy mắt, ngực Long Hạo Thần lóe một tia sáng vàng đậm, không ngờ bắn ngược ngón tay cô bé.
“Ủa!” Dạ Tiểu Lệ kinh hô một tiếng, tiến sát gần, hai đôi tay nhỏ bé định kéo Huy Hoàng Thánh tấm thuẫn của Long Hạo Thần. Nhưng vóc người cô bé quá thấp, cho nên với không tới.
Hình ảnh thật sự có chút buồn cười. Một cô bé đáng yêu trèo lên giáp trụ của Long Hạo Thần.
“Tôi giúp cho.” Thải Nhi vội vàng nói, lập tức kéo Huy Hoàng Thánh tấm thuẫn của Long Hạo Thần.
Khi Dạ Tiểu Lệ kéo vạt áo trước của Long Hạo Thần, nhìn thấy trước ngực hắn Giai Điệu Vĩnh Hằng thì sắc mặt nhịn không được biến đổi, tay phải lại nâng lên.
Ngón trỏ vươn ra trên không trung hoa vài cái. Lần này không đơn giản là ánh sáng xanh, một đoàn hỏa diễm xanh ngọc nhấp nháy trên ngón tay cô bé, lại thử tới gần Giai Điệu Vĩnh Hằng.
Ánh sáng vàng nồng đậm lần nữa phát ra, lại đẩy tay cô bé ra. Mà Long Hạo Thần luôn giữ một động tác thì thân thể tùy theo run rẩy.
Dạ Tiểu Lệ sắc mặt có chút khó coi, liếc Thải Nhi đứng bên cạnh, hừ hừ nói.
“Là con trai quang minh nhưng lại được đến truyền thừa loại đó.”