[Dịch] Thần Ấn Vương Tọa

Chương 44 : Chiến ý ngút trời

Ngày đăng: 11:03 07/09/19

Nếu khi rút thăm trúng Long Hạo Thần hoặc Dương Văn Chiêu, y sẽ lập tức nhận thua, sau đó tranh đoạt danh ngạch thứ ba, y nhất định sẽ đối đầu với thích khách kia. Tiến nhập ba hạng đầu coi như đã là khẳng định, có thể đạt được một linh lô, còn có thể lấy địa vị đội trưởng chọn một đội viên gia nhập chính mình có trong Săn Ma Đoàn, là kỳ vọng lớn nhất của y. Nếu may mắn, ngày mai rút thăm có thể trúng ngay tên thích khách kia, hắc hắc, như vậy càng đơn giản. Có hy vọng vào hạng hai, không chừng lúc tranh đoạt đệ nhất, còn có thể dốc sức đấu một phen. Hoàng Nghị vẫn cảm thấy vận khí dự thi của mình không tệ, đặc biệt là lúc đấu tiểu tổ. Nếu Vương Nguyên Nguyên phát huy tốt hơn chút, sợ rằng chính y không thể vào được mười sáu cường. Đến hiện tại y vẫn khá may mắn, đều không đụng tới đối thủ đặc biệt mạnh. Hy vọng vận khí của y sẽ luôn tiếp tục tốt như vậy. Ngay lúc Hoàng Nghị đang suy nghĩ viễn cảnh xa xôi, dường như mọi thứ dựa theo kế hoạch của y phát triển, thì đột nhiên, Thải Nhi động. Thân thể nàng tựa như tia chớp đen phóng hướng nơi Hoàng Nghị đứng. Thân hình nàng chợt lóe, tốc độ cao, tàn ảnh lưu lại. Hoàng Nghị chỉ cảm thấy sau lưng chợt đổ một tầng mồ hôi lạnh. Nếu không phải y đã di chuyển, chỉ sợ lần này xong đời rồi. Không đợi y kịp vui mừng, Thải Nhi đã đến trước mặt y. Nhưng nàng không giống như Hoàng Nghị nghĩ, trực tiếp phát động công kích. Mà là gậy trúc nhẹ gõ mặt đất, mượn lực, gậy trúc tựa như dây cung đẩy Thải Nhi ra ngoài. Hoàng Nghị ngây ngẩn, biến mất? Đúng vậy, Thải Nhi trước mắt y lao ra ngoài, sau đó giữa không trung biến thành tàn ảnh từ từ biến mất. *Chát!* Vị trí cổ và bả vai bị chém một đòn khiến Hoàng Nghị chớp mắt mất đi ý thức, xụi lơ trên đất. Thổ nguyên tố tinh linh dường như bị làm hoảng sợ, hóa thành ánh sáng vàng chui vào trong ngực y, biến mất không thấy. Hoàng Nghị nằm sóng xoài, sau lưng y Thải Nhi gõ gậy trúc chậm rãi đi hướng khu nghỉ ngơi. Phương xa… Những thí sinh quan sát trận đấu cùng lúc hút một ngụm khí lạnh, đặc biệt là Dương Văn Chiêu. Gã rất muốn hỏi, cô gái này đích thực không thấy đường ư? Rõ ràng Hoàng Nghị đã bị lừa. Thải Nhi căn bản không bị Lạc Thạch Thuật ảnh hưởng, phía trước tạm dừng hay phương hướng thay đổi chỉ là vì đánh lừa y mà thôi. Sau đó nàng nhảy lên không trung dùng xuất ảnh phân thân. Khi Hoàng Nghị thấy bóng nàng biến mất, thật ra nàng lấy tốc độ nhanh không gì sánh bằng xuất hiện sau lưng Hoàng Nghị. Kế tiếp đương nhiên là Hoàng Nghị thê thảm bị gậy trúc đập một cái hôn mê. “Thích Khách Thánh Điện, Thải Nhi thắng.” Thải Nhi quay về ngồi bên cạnh Long Hạo Thần. Nhìn nàng, hắn không khỏi ngây ngẩn. Hắn còn nhớ rõ không lâu một trận chiến với Hoàng Nghị cực gian nan. Nếu không phải sau đó triệu hoán ra Hạo Nguyệt, chỉ sợ chính mình chưa chắc thắng được đối phương. Nhưng trước mặt Thải Nhi, Hoàng Nghị biến thành yếu ớt như vậy. Thải Nhi thậm chí không sử dụng bất cứ kỹ năng gì, dễ như trở bàn tay đánh gục đối thủ. “Thải Nhi, cô không bị thanh âm ảnh hưởng ư?” Long Hạo Thần nhỏ giọng hỏi. Thải Nhi nói. “Tuy tôi nhìn không thấy, nhưng ngũ giác lại nhạy cảm hơn người bình thường. Chỉ là thanh âm thì sao lừa được tôi? Ma lực trên người hắn, hay là mùi hương đều chỉ ra vị trí của hắn.” Long Hạo Thần kinh ngạc nói. “Thì ra là thế. Ai, hèn gì hôm đó cô đồng ý tôi…” “Ừ?” Thải Nhi nghi hoặc nghiêng đầu. Long Hạo Thần cười nói. “Tôi nói sợ là Dương Văn Chiêu cũng không phải đối thủ của cô. Không chừng phải thay đổi ước định giữa chúng ta, nếu cô được đệ nhất thì tôi để cô ôm.” Nghe hắn nói câu này, mặt Thải Nhi chợt đỏ hồng, khẽ đấm người hắn, nhưng không nói cái gì. Khó trách Long Hạo Thần thiếu tự tin. Đây không chỉ là vấn đề thực lực, nếu làm hắn đụng độ Thải Nhi, hắn không có cách nào ra tay thì sao nói đến hết sức ứng phó? Đối với thứ hạng, Long Hạo Thần không mấy xem trọng. Tựa như phía trước Hoàng Nghị đã nghĩ, hắn thấy vào được ba hạng đầu đã rất tốt, có thể đạt được linh lô là đủ rồi. Cuộc thi tám tiến bốn đã kết thúc, danh sách thí sinh tiến vào Săn Ma Đoàn thi đấu tuyển chọn cá nhân tám tiến bốn gồm Long Hạo Thần, Dương Văn Chiêu, Mục Ninh, Thải Nhi. Trong đó, Mục Ninh chính là một vị khác của Thích Khách Thánh Điện. Thi đấu tiến hành đến tận đây, Lục Đại Thánh Điện chỉ còn lại người của Kỵ Sĩ Thánh Điện và Thích Khách Thánh Điện. Hai đối hai, nhìn qua tổng thể thực lực thì Kỵ Sĩ Thánh Điện nổi tội hơn. Nhưng sự tồn tại của Thải Nhi khiến người không thể bỏ qua. Cô gái này rốt cuộc sức mạnh đến cỡ nào, sợ rằng chỉ có người của Thích Khách Thánh Điện mới biết. Dù Mục Ninh đứng chót, nhưng nếu Thải Nhi có thể đạt được vô địch, vinh dự của Kỵ Sĩ Thánh Điện sẽ bị Thích Khách Thánh Điện cướp mất. Hơn nữa, mọi người đều thấy quan hệ thân thiết giữa Long Hạo Thần và Thải Nhi. Hai người có khả năng là Săn Ma Đoàn từ trước đến nay đôi tình nhân tuổi nhỏ nhất, cùng là tiềm năng lớn nhất. Đưa Thải Nhi trở lại chỗ ở, Long Hạo Thần quay về nhà trọ đi thẳng tới phòng Dạ Hoa. “Lão sư.” Dạ Hoa nhìn người tới là Long Hạo Thần, mỉm cười nói. “Thi đấu hôm nay thuận lợi chứ?” Long Hạo Thần cười nói. “Đã vào tứ cường.” Hắn tường tận kể lại quá trình thi đấu hôm nay. Dạ Hoa con mắt sáng lên, cười vui nói. “Thành tích của ngươi vĩnh viễn nằm ngoài dự đoán của ta. Dựa vào cái gì vì một cô gái mà buông bỏ vị trí đệ nhất? Tất cả cứ để ý trời quyết định.” Dạ Hoa tuyệt đối không ngờ là, bởi vì y không nhắc nhở Long Hạo Thần quy tắc của Săn Ma Đoàn, khiến hắn gặp được phiền toái không nhỏ. Như cũ là sân kỵ sĩ, trải qua hơn nửa tháng so đấu, hôm nay rốt cuộc đã tới thời khắc vòng bán kết. Khi Long Hạo Thần nắm tay Thải Nhi đi vào đấu trường, khắp nơi đều tĩnh lặng. Vòng bán kết, là võ đài của kỵ sĩ và thích khách. Cũng là hai đại thánh điện chính diện so đấu. Hôm nay ai sẽ trước đoạt được cơ hội? Đều tiên phải xem rút thăm đã. So sánh với mấy hôm trước rút thăm thi đấu, bữa nay Dương Văn Chiêu biểu hiện khá là bình tĩnh. Đã đến giai đoạn vòng bán kết, gã không còn hy vọng xa vời mình có thể rút trúng chỗ tốt. Ánh mắt gã bình tĩnh cũng tràn ngập kiên định. Bất kể gặp phải ai, gã sẽ dốc hết sức giành chiến thắng. Tại lúc này, gã ngược lại có chút mong đợi đụng phải Long Hạo Thần hoặc Thải Nhi. Đối với Long Hạo Thần, gã tự nhận cơ hội thắng cao hơn chút. Nếu gặp phải Thải Nhi, gã không có nửa phần nắm chắc. Bởi vì dựa theo quy tắc thi đấu tuyển chọn của Săn Ma Đoàn, nếu Thiên Không kỵ sĩ gặp phải thích khách, Thiên Không kỵ sĩ không được phép bay lên. Nhưng thích khách đồng dạng không được cột trụ hỗ trợ. Hàn Khiếm, Ảnh Tùy Phong đợi sáu vị phó điện chủ lại lần nữa đi tới giữa sân. Bốn phó điện chủ Tứ Đại Thánh Điện tuy rằng tâm tình không quá tốt, nhưng lúc này lại thấy nhẹ nhàng. Dù gì tuyển thủ dự thi của họ đều đã bị đào thải. Biểu tình trên mặt Hàn Khiếm và Ảnh Tùy Phong đều có chút căng thẳng, không ai biết họ đang nghĩ gì. Quang hoàn cách ly sáu vị phó điện chủ và bốn thí sinh tiến vào vòng bán kết. Hàn Khiếm hít sâu một hơi, trầm giọng nói. “Bắt đầu rút thăm.” Bốn bàn tay đồng thời nâng lên đặt trên quang hoàn. Trong lúc này, bốn người rút thăm thì chỉ có Thải Nhi là tâm tình bình thản nhất. Ánh mắt sáu vị phó điện chủ đều trở nên nghiêm nghị. Cảm giác cũng biến đổi mãnh liệt hơn. Thời khắc lịch sử sắp đến, mấy trận đấu trước thì vận khí còn hữu dụng. Nhưng đã đến tận đây, vận khí không còn là tác dụng chủ yếu nữa. Ngừng thở, tất cả tĩnh lặng, ánh mắt mọi người đều tập trung vào bốn người đứng ngoài quang hoàn. Ánh sáng chợt lóe, kết thúc rút thăm. Khi mọi người nhìn thấy kết quả rút thăm thì nhịn không được hít một hơi lạnh. Dương Văn Chiêu ngây ngốc, Long Hạo Thần cũng ngẩn ngơ. Khóe miệng Long Hạo Thần bất đắc dĩ nhếch lên, hơi cúi đầu, tình cảnh hắn không hy vọng nhất rốt cuộc vẫn là đến. Nhìn trên người mình và Thải Nhi cùng ánh sáng nhạt, hắn chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc. “Kết quả như thế nào?” Thải Nhi nhẹ giọng hỏi. “Đối thủ của cô, là tôi.” Long Hạo Thần gian nan phun ra một câu. “Ồ.” Thải Nhi dường như không hề bất ngờ kết quả này, ngược lại chủ động nắm tay Long Hạo Thần. Hàn Khiếm hơi ngây người, đối với Kỵ Sĩ Thánh Điện mà nói, đây hẳn là một dịp tốt, nhưng xem sắc mặt của Long Hạo Thần, ông cảm thấy bất an. “Kết thúc rút thăm. Dương Văn Chiêu đấu với Mục Ninh, Long Hạo Thần đấu với Thải Nhi. Trận thứ nhất Long Hạo Thần đấu với Thải Nhi, hai người ở lại trong sân chuẩn bị thi đấu.” Mấy vị phó điện chủ khác đều không phản đối, Hàn Khiếm tuyên bố kết quả rút thăm. Kết quả vừa ra, khu nghỉ ngơi ồn ào tiếng bàn tán. Lý Hinh khẩn trương. Đệ đệ sẽ đối đầu với Thải Nhi, thế thì làm sao đây? Bọn họ, bọn họ thật sự toàn lực chiến đấu ư? “Đợi một chút.” Thải Nhi nắm tay Long Hạo Thần đột nhiên mở miệng nói. Sáu vị phó điện chủ chuẩn bị rời khỏi sân đều nghi hoặc nhìn nàng. Thải Nhi nhàn nhạt nói. “Trực tiếp tiến hành trận sau đi. Tôi nhận thua.” *Ầm--* Một mảnh xôn xao. Hàn Khiếm trợn to mắt. Đối với trận đấu giữa Long Hạo Thần và Thải Nhi, nói thật thì ông không biết nên mong ai thắng lợi. Từ góc độ Kỵ Sĩ Thánh Điện, đương nhiên Long Hạo Thần thắng mới tốt, như vậy hắn có thể hội ngộ Dương Văn Chiêu ở trận chung kết. Nhưng nếu Long Hạo Thần thắng Thải Nhi, không chừng ảnh hưởng đến quan hệ hai người thì sao? Thải Nhi chính là Luân Hồi Thánh Nữ! Nếu Long Hạo Thần có thể cùng nàng kết thành đôi, như vậy khỏi phải nói, sau này hai người sẽ trở thành trụ cột liên minh. Đây cũng là tình huống Kỵ Sĩ Thánh Điện hy vọng nhìn thấy. Thải Nhi nhận thua, kết cuộc này Hàn Khiếm không bao giờ ngờ tới. Nhưng sau vài giây ngẩn người, trên mặt ông tràn ngập vui mừng. Dĩ nhiên Thải Nhi nhận thua là kết quả Kỵ Sĩ Thánh Điện muốn thấy nhất, vẹn toàn đôi bên. Ảnh Tùy Phong sắc mặt trở nên khó coi, vội nói. “Thải Nhi, ngươi, ngươi thật sự muốn nhận thua?” Thải Nhi nhẹ gật đầu, nắm tay Long Hạo Thần muốn đi hướng khu nghỉ ngơi. “Thải Nhi, cô…” Long Hạo Thần nghe Thải Nhi nói câu đó thì hoàn toàn chấn động. Hắn đã chuẩn bị nhận thua, nhưng không nghĩ Thải Nhi càng trực tiếp hơn, không chờ bắt đầu thi đấu đã giành trước chịu thua. Tất cả phát sinh quá nhanh, cho nên đợi Thải Nhi kéo hắn quay trở về mới kịp phản ứng lại đây. “Không, không thể như vậy. Thải Nhi, cô mạnh hơn tôi nhiều.” Long Hạo Thần vội nói. Thải Nhi nắm chặt tay hắn, khẽ nói. “Vinh quang của anh chính là của tôi.” Đơn giản tám chữ lọt vào trong tai Long Hạo Thần tựa như búa tạ đập tâm. Một luồng khí nóng nháy mắt xông hướng đầu óc, khiến hắn nói không nên lời. Thải Nhi, Thải Nhi. Long Hạo Thần hốc mắt ướt át, hắn không tiếp tục ngăn cản ý tốt của Thải Nhi, cứ như vậy bị nàng dắt tay chậm rãi đi hướng khu nghỉ ngơi. Làm một người đàn ông, cho dù ngoài miệng nói bay bổng cỡ nào cũng không bằng hành động thực tế. Phần tình ý này, hãy để mình dùng cả đời trả lại. Thải Nhi, kiếp này có nàng, làm vi phu còn cầu cái gì? Anh sẽ không bao giờ phụ lòng em, dùng sinh mệnh của anh bảo vệ em. Trong nháy mắt, địa vị của Thải Nhi trong lòng Long Hạo Thần bỗng nhiên tăng vọt tới xấp xỉ cha mẹ. Dù cho hắn còn không hoàn toàn hiểu rõ cái gì là tình yêu nam nữ, nhưng Thải Nhi đã hoàn toàn chiếm cứ lòng hắn. Dương Văn Chiêu đứng ở giữa sân, nhìn đối diện Mục Ninh trong mắt tràn ngập khó tin, hai người vẻ mặt khá là đặc sắc. Mục Ninh không bao giờ ngờ nổi nữ vương trong lòng mình lại nhận thua. Theo gã thấy thì Thải Nhi nên đạt được vô địch! Dương Văn Chiêu có loại cảm giác trút được gánh nặng. Thải Nhi chọn nhận thua, đối thủ chung kết của mình đương nhiên sẽ là Long Hạo Thần. Không cần đối chiến với nữ thích khách thật là một chuyện tốt. “Trận thứ hai vòng bán kết, Dương Văn Chiêu đấu với Mục Ninh, hai người đã chuẩn bị xong chưa?” Dương Văn Chiêu lập tức thanh tỉnh, trầm giọng nói. “Đã chuẩn bị sẵn sàng.” Phía bên kia Mục Ninh nở nụ cười khổ. Ngày hôm qua một kích làm gã bị thương quá nặng, cho đến hiện tại nửa người khó dùng lực, trận đấu hôm nay đối với gã không có ý nghĩa gì. “Ta nhận thua.” Tình cảnh khiến toàn sân xao động lần nữa xuất hiện. Tuy trong lòng Mục Ninh không cam tâm, nhưng ngoại trừ nhận thua, gã thật sự không còn cách nào khác. Thậm chí ra một đòn đều không có khả năng. Lấy tình trạng trước mắt, tu vi không tới cấp năm, sợ rằng một chiêu của Dương Văn Chiêu chưa chắc cản được. Không chịu thua thì có thể làm sao đây? Tình trạng dở khóc dở cười này làm trọng tài ngơ ngẩn, ánh mắt nhìn hướng khán đài chủ tịch. “Dương Văn Chiêu thắng.” Hai trận vòng bán kết thế nhưng còn chưa bắt đầu đã kết thúc. Kỵ Sĩ Thánh Điện trở thành người thắng lớn nhất, Long Hạo Thần và Dương Văn Chiêu đều tiến nhập hai thứ hạng đầu. “Mọi người khoan cử động, có một chuyện muốn tuyên bố.” Đài chủ tịch truyền ra tiếng Hàn Khiếm. Những thí sinh chuẩn bị rời đi đều ngừng chân. Bọn họ hơi thất vọng, vốn tưởng sẽ nhìn một trận đặc sắc nhưng lại xuất hiện liên tiếp hai trận nhận thua. Một lát sau, phía đài chủ tịch lần nữa vang lên giọng Hàn Khiếm. “Xét thấy hôm nay không có trận đấu chính thức. Sau khi đoàn chủ tịch cuộc tuyển chọn thương nghị, quyết định dời chung kết lên trước, trong ngày hôm nay hoàn thành, hơn nữa tiến hành trao giải cùng luân bàn nghi thức. Tất cả mọi người đừng rời đi.” Chung kết dời ngày? Luân bàn nghi thức? Nghĩa là hôm nay sẽ quyết định ra người vô địch, đồng thời hoàn thành phân tổ mười cái Săn Ma Đoàn. Thi đấu tuyển chọn Săn Ma Đoàn vốn là tiến hành trong nội bộ thánh điện liên minh. Tất cả đều đơn giản, không có bất cứ hoa mỹ mánh lới nào. Nếu vòng bán kết chấm dứt bằng loại hình thức này, đương nhiên cần tiết kiệm thời gian. “Phía sau, đầu tiên tiến hành trận giữa hạng ba và tư. Thích Khách Thánh Điện Thải Nhi và Mục Ninh ra sân thi đấu.” Lần này Hàn Khiếm trực tiếp tuyên bố. Trong sân cũng thay đổi trọng tài. Thoạt nhìn người đàn ông này khoảng hơn bốn mươi tuổi, dáng người cường tráng như núi. Tuy gã đã thu liễm khí thế nhưng lúc xuất hiện giữa sân đấu, vẫn khiến những thí sinh chịu áp lực không nhỏ. Sợ rằng vị trọng tài có tu vi khoảng cấp tám? Thiếu niên thiếu nữ ngồi ở khu nghỉ ngơi đều là người nổi bật, so với bạn cùng lứa thì kiến thức rộng hơn nhiều, lập tức phán đoán ra trọng tài có khí thế gần như biến thành hữu hình này không phải loại tầm thường. “Tôi nhận thua.” Thanh âm lạnh lùng vang vọng khắp nơi. Nguyên bản những thí sinh bởi vì thêm trận đấu mà sôi nổi bàn tán bỗng chốc cùng tĩnh lặng, ánh mắt đồng loạt nhìn chăm chú người nào đó. Thải Nhi đứng đó, hơi khom người hướng đài chủ tịch, sau đó ngồi xuống. Vừa mới ba chữ kia chính là phát ra từ miệng nàng. “Thải Nhi, cô làm sao vậy?” Long Hạo Thần kinh ngạc. Nhưng Thải Nhi đã nói ra lời chịu thua. Thải Nhi khẽ tựa đầu lên vai hắn. “Tên ngốc, ba thứ hạng đầu thì không thể ở cùng một Săn Ma Đoàn!” Long Hạo Thần toàn thân chấn động. Đúng rồi, ba hạng đầu thì không thể ở cùng Săn Ma Đoàn! Mình, sao mình có thể quên sự việc quan trọng như vậy. Nàng, nàng hoàn toàn vì mình liên tiếp từ bỏ thi đấu, thậm chí không tiến ba hạng đầu… Nàng rõ ràng có thực lực tranh đoạt ngôi vô địch… “Thải Nhi, Thải Nhi…” Long Hạo Thần chỉ cảm thấy tình cảm tựa như dòng suối tuôn trào. Hắn nhịn không được giang tay ra muốn ôm nàng. Lúc này hắn không biết làm sao thổ lộ tình cảm tràn đầy trong lòng. Thải Nhi hai tay ngăn trước ngực hắn, khẽ khàng nói. “Ngốc, anh còn chưa được đệ nhất mà. Nên đi đi. Tới lúc anh ra sân rồi.” Long Hạo Thần nắm tay nàng đưa lên miệng hôn một cái. “Tôi nhất định sẽ thắng.” Nói xong câu đó, hắn phóng người lên, hầu như là xông hướng sân đấu. Tay Thải Nhi như cũ giữa chừng không trung, chỉ cảm thấy nguyên cánh tay đều cảm giác là lạ. Khuôn mặt nhỏ nhắn ẩn sau tấm khăn che thẹn thùng đỏ hồng. Nhưng nàng lại thấy cả đời này chưa từng vui vẻ như hiện giờ. Thì ra hy sinh vì một người cũng sẽ có cảm giác hạnh phúc như vậy. Anh đã nói, vĩnh viễn bảo vệ em, thì em làm sao sẽ không vì anh sáng tạo ra cơ hội? Đồ ngốc, gã khờ này… Ban đầu khi Long Hạo Thần phát ra hứa hẹn với nàng, thì nàng đã nghĩ đến rồi sẽ có lúc này. Long Hạo Thần xông vào trong sân, chiến ý bỗng chốc dâng lên cao hơn bao giờ hết. Mơ hồ có thể thấy hai mắt trong suốt như thủy tinh có hỏa diễm vàng đang thiêu đốt. Đây là sức mạnh của tình yêu. Lúc này hắn tiến nhập trạng thái đỉnh cao chưa từng có. Nhưng mà trong lòng tràn ngập tình cảm thiêu đốt chiến ý, hắn đã quên mất một sự việc trọng yếu chưa cho Thải Nhi biết. Lúc này ngoài ý muốn nhất là vị thích khách bởi vì Thải Nhi bỏ thi mà được hạng ba. Mục Ninh trợn mắt há hốc mồm nhìn hướng Thải Nhi, trong chốc lát không biết nên nói cái gì. Có lúc hạnh phúc đến quá nhanh không kịp tiêu hóa. Phải biết rằng, ba thứ hạng đầu ý nghĩa đạt được linh lô vô cùng trân quý, cùng với cơ hội chính mình xây dựng đoàn đội. Người giành được ba hạng đầu, nhất định có thể trở thành đoàn trưởng Săn Ma Đoàn. Trên khán đài chủ tịch, Ảnh Tùy Phong tức đến mũi méo, nhìn Hàn Khiếm, vẻ mặt tức giận. Hàn Khiếm rất vô tội nói. “Chuyện không liên quan đến ta, con gái lớn không giữ được! Nhưng mà ngươi xem, đây cũng là chuyện tốt. Có thể xúc tiến giao lưu giữa hai thánh điện chúng ta. Hơn nữa về sau Long Hạo Thần rất có khả năng trở thành trụ cột Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta, hắn không phải cũng là con rể của Thích Khách Thánh Điện các người sao?” Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng nụ cười trên mặt ông rất gian trá. Vị trọng tài cao lớn hơi nghi hoặc nhìn Long Hạo Thần tiến vào sân, ánh mắt hướng khán đài chủ tịch. Qua một lúc mới vang lên thanh âm của Hàn Khiếm. “Tiếp tục thi đấu, bắt đầu trận chung kết đi.” Trọng tài hướng đài chủ tịch hành lễ, sau đó lớn giọng nói. “Long Hạo Thần đấu với Dương Văn Chiêu. Chuẩn bị thi đấu.” Lúc này tâm tình của trọng tài khá tốt. Bởi vì gã cũng là một thành viên Kỵ Sĩ Thánh Điện, mắt thấy hậu bối song song tiến nhập chung kết cuối cùng, tuy Long Hạo Thần có tính chất may mắn, nhưng đây cũng là quang vinh của Kỵ Sĩ Thánh Điện! Dương Văn Chiêu tiến vào sân chậm hơn Long Hạo Thần, sau khi hành lễ với trọng tài thì xoay người đối mặt Long Hạo Thần. Ngôi sao song tử định mệnh của Kỵ Sĩ Thánh Điện rốt cuộc lần nữa chạm mặt. Lần này, càng là chung kết thi đấu tuyển chọn Săn Ma Đoàn. Dương Văn Chiêu nhìn Long Hạo Thần, không khỏi thầm giật mình. Gã rõ ràng cảm nhận được Long Hạo Thần tràn ngập ý chí chiến đấu. Đây là có chuyện gì? Thải Nhi vì hắn liên tục nhận thua hai trân, chẳng lẽ trong lòng hắn không có chút lợn cợn gì sao? Dù gì là một cô gái nhường thắng lợi cho hắn! Gã không biết Long Hạo Thần và Thải Nhi có đánh cuộc, dưới sự khích lệ của Thải Nhi, giờ đây hắn cực kỳ khát vọng chiến thắng. Hơn nữa, đối với Long Hạo Thần mà nói, đúng là vì Thải Nhi nhận thua hắn mới tiến vào chung kết, nhưng chỉ cần đánh bại Dương Văn Chiêu ứng cử viên vô địch, như cũ có thể chứng minh thực lực của mình. Tuy đây là chung kết nhưng quá trình đơn giản như cũ. Trọng tài nhìn hai bên, xác nhận không sai, hét lớn một tiếng. “Bắt đầu thi đấu! Ra tay có chừng mực, không thể giết người!” Dặn dò xong một câu, gã chậm lui ra sau, màn hào quang đại biểu trận đấu bắt đầu từ mép sân dần hiện ra. Cùng với tiếng trọng tài hô lên, hầu như hai người đều đồng thời phát động linh lực. Ánh sáng vàng phóng lên cao, ngập trời chiến ý nháy mắt bộc phát. Long Hạo Thần đã áp chế nội linh lực thật lâu, lúc này phóng ra thoạt nhìn so với Dương Văn Chiêu càng sáng lạn. Dương Văn Chiêu cũng không tỏ ra yếu kém. Đối diện áp lực đến từ Long Hạo Thần, khí thế của gã cũng nhanh chóng tăng vọt. Hai người bốn mắt nhìn nhau, nồng đậm chiến ý không ngừng dâng cao. Bọn họ không nói lời nào. Giờ khắc này, trong lòng họ chỉ có cuộc chiến trước mắt, chỉ có đối thủ trước mặt. Hai tay Long Hạo Thần giang hai bên, Thánh Linh kiếm xuất hiện trong tay trái, tay phải thì đầu tiên xuất hiện vầng sáng xanh đậm, sau đó ánh sáng vàng trong vầng sáng xanh bắn ra, hào quang chói lòa, mũi kiếm ló dạng. Lam Vũ, Quang Phù Dung rốt cuộc lần đầu tiên xuất hiện trong tay hắn, bước lên chiến trường. Hắn không tuyển chọn hiệu quả Thánh Linh sáo trang, mà là Lam Vũ, Quang Phù Dung. Cũng có nghĩa là, trong trận chiến này, hắn lựa chọn cùng đối thủ công đấu công, Trừng Giới đối đầu Trừng Giới. Dương Văn Chiêu như cũ là đôi trọng kiếm vàng. Hai người đồng thời quát lớn, không hẹn mà cùng xông hướng đối thủ. Bọn họ đều không triệu hoán tọa kỵ, bởi vì khoảng cách giữa hai bên chỉ có hai mươi mét. Đều là kỵ sĩ, trọng tài không ra lệnh cách xa cự ly. Dưới tình huống gần nhau như vậy, có khả năng trong lúc triệu hoán tọa kỵ sẽ bị đối thủ chiếm trước lợi thế. Từ khu nghỉ ngơi có thể thấy rõ ràng, hai luồng sáng vàng chói lọi khí thế không gì sánh bằng mạnh đụng đối thủ. Khí thế kiên quyết kia, thánh lực cường đại kìa, đều triển lãm thực lực mạnh mẽ của bọn họ cho tất cả mọi người. *Oành---* Hai người mạnh va chạm, không hề dùng kỹ xảo. Tiếp đó hóa thành hai luồng sáng bắn ra sau. Lần này không ngờ Long Hạo Thần tu vi kém cỏi lại tỏ ra mạnh một ít, so với Dương Văn Chiêu, hắn lùi ít hơn một mét. Dương Văn Chiêu thầm giật mình, lúc cùng Long Hạo Thần va chạm, gã rõ ràng cảm nhận được luồng khí điên cuồng toát ra từ người Long Hạo Thần. Không sai, chính là điên cuồng. Lúc này Long Hạo Thần đã bị kích thích, hiện tại hắn hoàn toàn phát huy sức chiến đấu cao nhất. Đột Kích. Long Hạo Thần nhờ lợi thế ban đầu, nháy mắt xoay người hướng Dương Văn Chiêu phát động Đột Kích. Tay trái nâng cao Thánh Linh kiếm qua khỏi đầu, trực tiếm ngưng tụ thánh kiếm. Bên tay phải Lam Vũ, Quang Phù Dung thì bắn Thiểm Điện Thứ về phía Dương Văn Chiêu. Trong phút chốc, Dương Văn Chiêu trước mắt hoa lên, chỉ thấy thanh trọng kiếm kỳ dị bên tay phải Long Hạo Thần phát ra vô số ánh sáng, tựa như bùng nổ, ánh sáng chói lòa, gấp mười lần Thiểm Điện Thứ bình thường. Một đoàn hào quang khổng lồ xuất ra hàng ngàn tia sáng nhỏ, hoàn toàn che kín đường lui của gã. Gió sắc bén mang theo áp lực không gì sánh bằng khiến Dương Văn Chiêu có chút khó thở. Sao lại có Thiểm Điện Thử mạnh đến vậy? Dương Văn Chiêu trong lòng hoảng hốt, không dám chậm chạp, song trọng kiếm chớp mắt phòng ngự phát ra Thăng Thiên Trận. Ánh sáng vàng tràn lan, mỗi một tia sáng đâm trúng màn hào quang của Thăng Thiên Trận, đều đem lại một vòng vầng sáng vàng. Thoạt nhìn tựa như trời mưa to bị Thăng Thiên Trận ngăn cách. Đây là một trong số các tác dụng của Lam Vũ, Quang Phù Dung. Có thể đề cao tốc độ kỹ năng công kích. Kỹ năng càng phù hợp thanh kiếm thì càng tăng sức mạnh. Long Hạo Thần sau nhiều lần thí nghiệm, phát hiện Thiểm Điện Thứ có độ phù hợp lớn nhất với Lam Vũ, Quang Phù Dung. Lúc này sử dụng, quả nhiên kích phát toàn bộ sức mạnh. Một Thăng Thiên Trận sao có thể chống đỡ công kích liên miên bất tận? Hầu như chỉ một giây, Thăng Thiên Trận nổ tung thành từng mảnh. Nhưng có một giây tranh thủ, cho Dương Văn Chiêu thời gian phản ứng. Một thanh rồng ngâm to rõ vang khắp nơi. Dương Văn Chiêu nhờ Thăng Long Kích kéo lên cao, tuy có trúng hơn mười kiếm, nhưng dựa vào đặc tính công phòng hợp nhất của Thăng Long Kích, rốt cuộc đã hóa giải được uy lực Lam Vũ, Quang Phù Dung. Thấy Dương Văn Chiêu phóng lên cao, Long Hạo Thần đạp một cái cả người bay lên, đuổi theo sau Thăng Long Kích. Tay phải vung ra thánh kiếm vừa mới hoàn thànhh xong, Quang Trảm Kiếm. Trong lúc này, sức mạnh siêu đẳng của Dương Văn Chiêu hiện ra. Thăng Long Kích bay lên cao lại có thể ở giữa không trung quay ngược lại, biến bay lên thành hạ xuống, ngang nhiên nghênh đón thánh kiếm của Long Hạo Thần. *Ầm đùng!* Sắc vàng và màu trắng kịch liệt va chạm, khiến không trung khuếch tán từng tầng ánh sáng trắng, vàng. Long Hạo Thần bị trùng kích chấn té xuống đất. Dương Văn Chiêu thì bay lên cao, mơ hồ thấy khóe miệng gã chảy ra sợi chỉ máu. Khi nãy va chạm làm gã lại bị thương nhẹ. Long Hạo Thần công kích thật sự là quá mạnh. Dương Văn Chiêu không bao giờ ngờ được, hắn lại tuyển chọn cách công kích không hề lưu giữ thực lực, nên cuối cùng gã chịu chút thiệt thòi. Song kiếm vung vẩy, Dương Văn Chiêu mau chóng ở trước người vẽ những đoạn văn tự kỳ quái. Gã cần phải nhân lúc thời gian ngắn ngủi trên không trung triệu hoán Tinh Diệu Độc Giác Thú. Tinh Diệu Độc Giác Thú của gã đã bước vào cảnh giới cấp bảy. Tuy chỉ là mới đột phá không lâu, nhưng tại đẳng cấp thì vượt qua Hạo Nguyệt, thêm vào độ phù hợp giữa gã và Tinh Diệu Độc Giác Thú, còn có năng lực bay, nhất định có thể lấy lại ưu thế. Nhưng ngay lúc này, xảy ra một sự việc khiến Dương Văn Chiêu không bao giờ ngờ đến. Một lực kéo mãnh liệt bỗng truyền từ phía dưới, sức kéo mạnh đến mức lôi gã rớt xuống đất. mà lúc này, Long Hạo Thần vừa rơi xuống đất không kịp thở một hơi, sau khi chạm đất lại nhảy dựng lên, song kiếm mở ra xoay quanh đụng hướng Dương Văn Chiêu. Thánh Dẫn Linh Lô tiến hóa kỹ năng thứ hai, Khiên Dẫn, cùng với Đấu Sát Toàn Viên Kiếm. Tuy lúc này Long Hạo Thần cảm xúc ở vào trạng thái cực độ hưng phấn tuôn trào, nhưng càng là vậy thì đầu óc hắn càng thanh tỉnh, hoàn toàn trái ngược với sức công kích cuồng phong. Trong khoảnh khắc Dương Văn Chiêu va chạm hắn trên không trung, Long Hạo Thần lập tức nghĩ ra nên làm cái gì. Thánh Dẫn Linh Lô bắn ra khoảnh khắc tai nạn sắp phát sinh, ánh sáng trắng bao phủ cưỡng bức kéo thân thể Dương Văn Chiêu. Hắn thì từ dưới nhảy lên. Trong tình huống này, Dương Văn Chiêu không có bất cứ cơ hội né tránh nào, chỉ có thể tuyển chọn đánh bừa. Hơn nữa, triệu hoán của gã sẽ bị cắt đứt. Sự thật chứng minh, Long Hạo Thần thành công. Khi Dương Văn Chiêu cảm giác được lực kéo mạnh mẽ, thân thể mất cân bằng, phá hủy triệu hoán. Ngay sau đó, gã nhìn thấy vầng sáng chói mắt của Đấu Sát Toàn Viên Kiếm. Không tốt! Trong lúc nguy hiểm, Dương Văn Chiêu sao dám giữ lại thực lực. Mười luồng sáng xanh phát ra từ ngực gã, hóa thành một đoàn hào quang bắn hướng Long Hạo Thần. Đích thị là Tinh Hải Linh Lô của gã. Lúc này gã không có chuẩn bị cái gì, đối với Long Hạo Thần tu vi đã tăng lên cấp năm phát động Đấu Sát Toàn Viên Kiếm, chỉ sợ gã sẽ thật sự bị thương nặng. Một lần mất đi ưu thế, từng bước kinh tâm. Long Hạo Thần tại khí thế đã chiếm cứ tuyệt đối lợi thế. Tiếng va chạm kịch liệt cùng với vô số ánh sáng bùng nổ giữa không trung, tựa như là pháo hoa. Bỗng chốc khiến các thí sinh ngồi ở khu nghỉ ngơi hoa mắt mê mẩn. Trong số bọn họ hầu như không ai xem rõ ràng xảy ra việc gì. Họ chỉ là mơ hồ thấy dường như hai bên phát động lực lượng của linh lô. Hai người này đều có được linh lô? Không cần nói, hiển nhiên Tinh Hải Linh Lô của Dương Văn Chiêu mạnh hơn. Nhưng những thí sinh càng chú ý tới Long Hạo Thần. Đó, đó rõ ràng là Thánh Dẫn Linh Lô! Đối với Săn Ma Đoàn mà nói, có được một kỵ sĩ sở hữu Thánh Dẫn Linh Lô, nghĩa là có được một cột trụ vững chắc! Khi đối diện địch nhân cực mạnh, tỷ lệ sinh tồn của Săn Ma Đoàn gia tăng nhiều hơn. Nếu để họ tuyển chọn, ít nhất có hơn tám mươi phần trăm người chọn cùng Long Hạo Thần một tổ. Còn lại hai mươi phần trăm thì bởi vì bản thân là kỵ sĩ, hoặc là một ít nguyên nhân khác lạ.