[Dịch] Thần Ấn Vương Tọa

Chương 90 : Ứng chiến

Ngày đăng: 11:03 07/09/19

Tuy Long Hạo Thần lương thiện nhưng không cứng ngắc, người ta đã khi dễ đến trên đầu, không lẽ tha cho? “Tôi không có nắm chắc tuyệt đối, bởi vì sẽ có khả năng xuất hiện biến hóa. Đối phương coi như là cấp năm, tu vi hẳn cũng là đỉnh cấp năm, hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu tuyệt không ít hơn tôi.” Long Hạo Thần bình thản nói. Vương Nguyên Nguyên nói. “Đoàn trưởng, vậy cậu có mấy phần nắm chắc?” Long Hạo Thần cười, nụ cười sáng sủa khiến Vương Nguyên Nguyên nhìn ngơ ngẩn. “Chín phần.” “Chín phần?” Lục Hi trừng ho mắt nhìn Long Hạo Thần. “Hạo Thần, tôi có thể vượt quá hỏi một câu không, hiện tại cậu cấp năm bậc mấy?” Lục Hi tin tưởng Long Hạo Thần chủ yếu ở chỗ hắn có cường đại tọa kỵ Hạo Nguyệt, Quang nguyên tố tinh linh Nhã Đình. Long Hạo Thần ánh mắt nhìn Lão Ngũ đứng ở cửa trung tâm giao dịch. “Chắc là tương đương với hắn.” “Đỉnh cấp năm?” Lục Hi hít ngụm khí lạnh. Đừng nói là gã, ngay cả thành viên Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu ánh mắt kỳ quái nhìn Long Hạo Thần. Mới đầu họ chấp hành nhiệm vụ Sợ Hãi Bi Khiếu Động, nội linh lực của Long Hạo Thần hơn ba ngàn, cách cấp năm bậc chín còn rất xa. Vậy mà thời gian ngắn ngủi, hắn, hắn lại đạt tới cảnh giới đỉnh cấp năm? Ảo thuật này biến hóa như thế nào? Tư Mã Tiên xoa tay, đầu trọc dựa vào Long Hạo Thần. “Đại ca, vậy còn chờ cái gì? Có người đưa đại lễ, nên gom một mớ đi. Công huân trăm vạn là không có khả năng, nhưng nếu đã là Săn Ma Đoàn tư thâm cấp hiệu, tôi nghĩ giới tuyến của họ cũng là tới mười vạn công huân. Chúng ta chỉ cần áp một vạn công huân là đủ, coi như thua cũng chẳng sao.” “Thua cái đầu ông, đại ca sao thua được? Gạt tới chỗ chúng ta, ngược chết hắn!” Lâm Hâm hung dữ nói. Lúc này y đang trong trạng thái phấn khởi, cho nên nguyên bản tự kỷ càng thêm huênh hoang. Long Hạo Thần chớp mắt. “Công huân gấp mười, đúng là có điểm cao quá, vậy không tốt. Lâm Hâm, tôi sẽ trước đem tất cả công huân cho anh, tôi giữ lại một vạn công huân là được.” Làm người phụ trách tài vụ toàn đội, đương nhiên công huân về tay Lâm Hâm. Hàng này không chỉ tham tiền, hơn nữa là thần giữ của, tài trả giá cũng không tồi, rất thích hợp làm thần tài trong đội. Trần Anh Nhi bật cười. “Đoàn trưởng, anh cũng học xấu rồi.” Long Hạo Thần đã nói giữ lại một vạn công huân, dĩ nhiên là sẽ đi nhận trận đánh cuộc này. Lâm Hâm đảo tròn mắt, thầm tính kế, thu hơn mười vạn công huân rồi, biểu tình kích động còn có vài phần gian xảo. Long Hạo Thần bước nhanh tới cửa trung tâm giao dịch, đi thẳng tới trước mặt lão Ngũ. Hắn căn bản không cần giả bộ cái gì, khuôn mặt non nớt đủ thuyết phục. Cho nên lão Tam có chút lo lắng và lão Lục ra đề nghị xấu đều thầm yên tâm. Một thằng nhóc nhỏ vậy thì tu vi nhiều ít? Cho dù hắn xuất sắc cỡ nào, cùng lắm là vừa đột phá cấp năm. Mà lão Ngũ đã trở thành săn ma giả năm năm, không biết bao nhiêu lần tìm đường sống trong chỗ chết. “Lão Ngũ tiền bối, tôi đồng ý hoàn thành nhiệm vụ của tháp nhiệm vụ. Ngài xem, tôi ra bao nhiêu tiền cược mới thích hợp?” Long Hạo Thần rất là cung kính nói. Lão Ngũ mỉm cười nói. “Tùy tiện, xem các người có bao nhiêu công huân.” Long Hạo Thần có chút do dự nói. “Đội tôi vừa mới hoàn thành nhiệm vụ, còn có lúc trước rèn luyện lấy đến công huân, đại khái khoảng một vạn, tôi có thể đặt hết không?” Nói xong hắn hơi ngượng ngùng cúi đầu. May mắn thành viên Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu, và Săn Ma Đoàn số bốn cấp sĩ không đi theo. Nếu không họ đối với Long Hạo Thần ấn tượng sẽ thay đổi rất nhiều. Lương thiện không có nghĩa là chất phác, thực hiển nhiên, hiện tại hắn rất không thành thật. Lão Ngũ mắt sáng ngời, nhưng có chút cảnh giác, bản năng liếc hướng lão Lục đứng bên cạnh. Cô gái lão Lục hướng lão Ngũ gật nhẹ đầu, ra hiệu. Lão Ngũ trong lòng an tâm, xúc động nói. “Tốt, một vạn thì một vạn. Nếu cậu thắng, chúng tôi sẽ thanh toán mười vạn công huân. Cậu hãy đi trước bên sân lớn chờ, chúng ta sẽ tỷ thí trong sân chiến sĩ.” Long Hạo Thần lắc đầu nói. “Sân chiến sĩ không được, tôi quen sân kỵ sĩ hơn.” Lão Ngũ ngẩn ra, bật cười nói. “Thế nào? Còn sợ tôi lừa cậu? Tốt, sân kỵ sĩ cũng được.” “Cảm ơn tiền bối.” Long Hạo Thần lại lần nữa hành lễ xong xoay người đi. Lúc quay người, khóe miệng hắn nhếch lên. Nhìn bóng dáng hắn rời đi, lão Tam nhịn không được nói. “Lão Ngũ, thằng bé đó chỉ sợ không đơn giản. Một vạn công huân, đối với Tân Săn Ma Đoàn là cả gia tài. Năm đó chúng ta chỉ thua năm ngàn công huân đã khiến toàn đội suýt tan vỡ. Hắn có gan lấy ra công huân, nhất định có nắm chắc, chúng ta có nên hỏi thăm hắn là đội nào không?” Lão Ngũ ngạo nghễ nói. “Tam ca, anh càng ở lâu trong giang hồ thì lá gan càng nhỏ. Chẳng lẽ hắn có thể giả mạo tuổi? Lục muội, lấy ra.” Nói xong gã vươn tay hướng lão Lục. Cô gái lật tay, một bức tượng điêu khắc tinh xảo tản ra ma lực dao động nồng đậm bay vào lòng bàn tay gã. Lão Ngũ lung lay trước mặt lão Tam. “Có thứ này rồi không lẽ tôi sẽ thua? Đi thôi Tam ca, chúng ta đi mượn công huân, trước thu đủ mười vạn công huân rồi nói tiếp.” Long Hạo Thần nói cho đồng bạn địa điểm ước chiến. “Đi thôi, chúng ta qua đó chờ họ trước.” Lâm Hâm cười gian nói. “Đại ca, các người đi trước đi, tôi và Lục Hi đoàn trưởng dạo một vòng trung tâm giao dịch đã.” Long Hạo Thần chỉ cho là y muốn mua lễ vật cho Lý Hinh, tùy tiện đồng ý, dẫn theo người khác đi sân kỵ sĩ. Lâm Hâm và Lục Hi liếc nhau một cái, hai người phóng vào trong trung tâm giao dịch. Chẳng mấy chốc, tầng thứ nhất và thứ hai trung tâm giao dịch lan truyền tin đồn. Có Tân Săn Ma Đoàn muốn khiêu chiến lão Ngũ của Săn Ma Đoàn số tám cấp hiệu. Tin tức này mới đầu truyền ra còn mịt mờ, nhưng khiến săn ma giả bày hàng ở tầng một, hai trung tâm giao dịch đều biết. Hơn nữa nghe nói có người chuyên môn mở cá cược. Long Hạo Thần đi tới sân kỵ sĩ nói ý định xong, nhân viên công tác ánh mắt quái dị dẫn hắn vào trong. Đương nhiên nhân viên sẽ không nói cái gì, đây là việc giữa săn ma giả, không phải họ có thể nhúng tay vào. Hàn Vũ khẽ nói. “Chủ nhân, mọi việc phải cẩn thận. Dù sao là săn ma giả trải qua không ít nhiệm vụ, kinh nghiệm chiến đấu không yếu.” Long Hạo Thần gật đầu.” “Tôi hiểu.” Tư Mã Tiên nhàn nhã nói. “Hì hì, lão Vũ, đừng khẩn trương, chúng ta chờ thu công huân thôi. Lần này kiếm đủ rồi chúng ta tạm thời không làm nhiệm vụ, đợi phó đoàn trưởng hồi phục rồi tính tiếp.” Tư Mã Tiên và Hàn Vũ giống nhau, hiện tại thành tâm tín phục Long Hạo Thần, đem hắn làm đại ca. Không nói khác, chỉ riêng tăng lên nội linh lực bẩm sinh xong, tốc độ tu luyện của bản thân tăng mảng lớn, khiến Tư Mã Tiên trong lòng tràn ngập kính nể Long Hạo Thần. Nên biết gã là Phụ Trợ kỵ sĩ thứ ba của Long Hạo Thần, hắn phải mạo hiểm khá lớn. Đám Long Hạo Thần ngồi ở khu nghỉ ngơi chờ đợi. Nhưng một lát sau, lão Ngũ còn chưa tới thì đã có không ít người từ bên ngoài tiến vào. Những người này tuổi không lớn, nhiều nhất là cỡ trung niên mà thôi. Họ đi vào sân trực tiếp tìm chỗ ngồi. Trong đám người Long Hạo Thần thậm chí có thấy vài khuôn mặt quen thuộc, ví dụ Dương Văn Chiêu dẫn đầu Săn Ma Đoàn số hai cấp sĩ. Đoạn ức dẫn Săn Ma Đoàn số ba cấp sĩ, mang theo các đội viên cùng đến. Hai vị đoàn trưởng đi thẳng tới bên cạnh Long Hạo Thần, ngồi xuống. “Long huynh đệ, nghe nói lần này các người gây ra chuyện không nhỏ!” Dương Văn Chiêu liếc Trần Anh Nhi ngồi không xa, biểu tình có chút bất đắc dĩ nhỏ giọng nói. Long Hạo Thần đương nhiên biết gã nói cái gì, nhún vai nói. “Tháp nhiệm vụ xuất hiện sai sót lớn như vậy, quan hệ đến không chỉ là đội chúng tôi.” Dương Văn Chiêu đồng ý gật gù. “Liên minh xử lý sự tình coi như đúng lúc, nếu không sẽ khiến tất cả Săn Ma Đoàn bất mãn. Lại nói, làm sao cậu kiếm đến Săn Ma Đoàn số tám cấp hiệu vậy? Đây chính là âm mưu, đám lớn tuổi từa gạt công huân Tân Săn Ma Đoàn chúng ta. Lúc trước chúng tôi cũng gặp phải, nhưng tôi đã từ chối. Cậu có nắm chắc không?” Long Hạo Thần mỉm cười nói. “Tuyệt đối nắm chắc thì không, nhưng người chúng tôi không thể cứ bị kẻ khác khi dễ. Cho dù không thắng cũng chẳng sao, chúng tôi là chia tám một, tôi đặt chỉ là một chút công huân mà thôi.” Dương Văn Chiêu kinh ngạc. “Vậy cũng tốt, xem như rèn luyện sức chiến đấu. Không nói nữa. Chúng ta là đồng chí cùng đợt thi, tôi ủng hộ các người. Bàn bên kia tôi đã đặt một trăm công huân phía các người.” “Cá cược?” Long Hạo Thần vẻ mặt tràn ngập nghi hoặc. Dương Văn Chiêu kinh ngạc nói. “Bàn đó không phải người của cậu mở sao? Lâm Hâm đó! Còn có Lục Hi Săn Ma Đoàn số bốn cấp sĩ. Đúng rồi, Lâm Hâm và Lục Hi sao đi chung vậy. Tuy hắn mở cá cược tỷ lệ lớn, nhưng nếu cậu thua thì bồi thường không nhỏ công huân à.” Long Hạo Thần dở khóc dở cười nói. “Tên hám tiền này, tôi còn nói sao hắn chạy đi trung tâm giao dịch. Các người cũng là do hắn thông báo?” Dương Văn Chiêu cười hì hì nói. “Chẳng những nghe hắn còn phụ trách giúp tung tin. Đám gà già cấp hiệu luôn muốn khi dễ chúng ta, có chuyện lần này rồi, dù chúng ta không kháng nghị với liên minh, các đoàn đội cùng đợt cũng được đến tin tức, đỡ phải sau này bị lừa. Cậu yên tâm, Lâm Hâm cực gian trá, hắn mở cá cược là một so ba mươi. Chính là nói, nếu cậu thua, đặt ba mươi công huân có thể thắng một công huân. Cho nên các người cũng sẽ không lỗ quá nhiều.” Long Hạo Thần bình tĩnh nói. “Có bao nhiêu người đặt cược?” Dương Văn Chiêu nói. “Không ít. Mấy người chưa gặp cậu thì đa số đặt cược lão Ngũ Săn Ma Đoàn số tám cấp hiệu. Lão Ngũ đang mượn công huân, chắc lát nữa sẽ lại đây. Đến tột cùng cậu đặt bao nhiêu công huân? Sao hắn ta phải đi mượn?” Long Hạo Thần mỉm cười lộ hàm răng trắng. “Một vạn.” “Cái gì?” Không chỉ Dương Văn Chiêu, bên kia trầm ổn Đoạn Ức cũng nhịn không được kêu ra tiếng. “Cậu điên rồi. Một vạn công huân chúng ta phải mất bao nhiêu sức lực mới kiếm được. Cậu không nghĩ cho mình cũng nên nghĩ cho đồng bạn chứ!” Dương Văn Chiêu trong lời nói có vài phần trách cứ. “Đoàn trưởng chúng tôi đặt nhiều ít liên quan gì anh? Chúng tôi cam nguyện, thua cũng không sao.” Trần Anh Nhi thanh âm mỉa mai vang lên. Dương Văn Chiêu nhìn cô, trầm giọng nói. “Anh Nhi, đừng bướng bỉnh, tôi đang cùng Long huynh đệ nói chính sự.” Trần Anh Nhi làm mặt quỷ nói. “Chính sự cái gì? Nhìn anh nghèo kiết xác, áp một trăm công huân, ra tay không biết ngượng?” Long Hạo Thần thấy Dương Văn Chiêu sắc mặt khó coi, nháy mắt ra hiệu Trần Anh Nhi. “Dương huynh yên tâm, tôi dám đặt cược nhiều vậy đương nhiên có chút tin tưởng.” Bên kia Đoạn Ức đột nhiên đứng dậy, quay đầu đi ra ngoài. Dương Văn Chiêu nghi hoặc hỏi. “Đoạn huynh, đi đâu đó? Lão Ngũ sắp lại rồi, chúng ta nên cổ vũ Hạo Thần chứ.” Đoạn Ức liếc gã, nói. “Tôi đi đặt cược phía Hạo Thần.” Nói xong gã xoay người bước đi. Dương Văn Chiêu kinh ngạc sau đó lập tức kịp phản ứng, nhìn chăm chú Long Hạo Thần một lát cũng bật người dậy, chạy ra ngoài. Động tác so với Đoạn Ức còn nhanh vài phần. Bọn họ đều là người thông minh. Việc mà Đoạn Ức hiểu sao gã không hiểu được? Long Hạo Thần là ai? Trong thi đấu tuyển chọn Săn Ma Đoàn trấn áp họ, trong thi đấu đoàn đội bày mưu lập kế, cuối cùng dẫn theo Săn Ma Đoàn số một cấp sĩ đạt quán quân. Hắn sẽ làm việc không nắm chắc? Dám đặt một vạn công huân, đây có ý nghĩa thế nào? Tiền bồi một so với ba mươi! Nếu mà Long Hạo Thần thắng... Người trong sân kỵ sĩ ngày càng nhiều, mới một lát ít nhất đã tràn vào hơn năm mươi người, hơn nữa nhân số còn đang tăng lên. Đám người này không ngoài ý muốn, đều là săn ma giả. Săn Ma Đoàn số tám cấp hiệu lão Tam, lão Ngũ, lão Lục kết bạn mà đến. Bọn họ cũng biết có người mở cá cược, nhưng không thèm để ý. Kiếm công huân a, để mọi người chia chút lợi tức cũng tốt. Lâm Hâm và Lục Hi hầu như là theo sát sau bọn họ, đi thẳng tới bên cạnh Long Hạo Thần. Dương Văn Chiêu và Đoạn Ức đi sau lưng họ, sắc mặt có chút khó xem. “Anh mở cá cược?” Long Hạo Thần ánh mắt sáng rực nhìn Lâm Hâm. Lâm Hâm cười hì hì nói. “Mọi người yên tâm, tôi biết lo liệu, không thu quá nhiều công huân. Mỗi người hạn chế đặt cược là không vượt quá một vạn.” Long Hạo Thần sắc mặt trầm xuống. Nếu lần này họ khiến đa số Săn Ma Đoàn cấp sĩ, cấp hiệu tán gia bại sản, thì chẳng phải thành đối tượng cho người truy đánh? Nguyên bản bên yếu cũng sẽ bị người thù hận. “Hạo Thần, cậu nói Lâm Hâm đi, thật không đạo đức. Chúng ta đặt thêm mà hắn không chịu nhận này.” Thanh âm cáu kỉnh của Dương Văn Chiêu truyền đến. Bởi vì Lâm Hâm và Lục Hi đều ngồi cạnh Long Hạo Thần, Dương Văn Chiêu và Đoạn Ức chỉ có thể ngồi xa chút. Lâm Hâm vẻ mặt oan uổng nói. “Không phải tôi không nhận! Là các người tới chậm. Bàn chúng tôi kết thúc rồi các người mới tới, tôi không còn cách nào khác. Đúng không lão Lục?” Lục Hi dường như trong chốc lát đã quen thân Lâm Hâm, liên tục gật đầu nói. “Đúng đúng, chúng tôi không còn cách nào khác. Còn phải kiếm nhân viên công tác trung tâm giao dịch công chính quản cá cược lần này, thời gian có hạn, mong hai vị lần sau tới sớm.” Long Hạo Thần và Lâm Hâm nhìn nhau, lộ ra nghi hoặc. Lâm Hâm vẻ mặt khinh thường khẽ nói. “Hai tên này đặt một trăm công huân vào chúng ta là đúng sự thật, nhưng còn tự áp một vạn công huân bên đám kia. Lúc này muốn đổi ý? Sớm biết thì lúc ấy sao làm vậy.” Long Hạo Thần nói không nên lời. Có một số người công huân thật không đáng đau lòng! Vừa nghĩ hắn vừa vỗ nhẹ tay Thải Nhi. Thải Nhi gật đầu. Hắn đứng dậy, đi hướng sân đấu. Không cần hắn làm gì, nhân viên sân kỵ sĩ đã mời một thánh kỵ sĩ cấp bảy của Kỵ Sĩ Thánh Điện làm trọng tài trận đấu. Đương nhiên không mời không, năm trăm công huân làm thù lao cấp vị thánh kỵ sĩ đồng dạng là săn ma giả, công huân này do người thắng trả. Lão Ngũ cũng đi vào sân, vẻ mặt bình thản. Long Hạo Thần đã đổi Thánh Linh giáp, nhưng ít nhiều vẫn lộ vẻ hoảng sợ. Gã mỉm cười nói. “Tiểu huynh đệ, đã nghĩ kỹ chưa. Hiện tại giảm bớt một ít công huân còn kịp.” Long Hạo Thần lắc đầu. “Không cần, nếu đã đến đây, vậy tôi cá cược một phen.” Vị Kỵ Sĩ Thánh Điện cấp bảy nhìn Long Hạo Thần, sắc mặt đột nhiên biến kỳ quái, nhưng sau đó hồi phục bình thường, hướng hai người gật đầu, nói. “Tốt lắm, đem giá trị công huân hai người đặt cược chuyển cho tôi.” Hai người trước sau chuyển công huân. Kỵ Sĩ Thánh Điện nói. “Lần này là một trận so tài. Một bên nhận thua hoặc mất đi năng lực chiến đấu thì là thua, không được đánh đối thủ tàn tật, không thể giết chết. Một khi tôi phát hiện có một bên không cách nào chịu được công kích của đối phương, thì sẽ ngừng thi đấu. Trận này có rất nhiều săn ma giả đang nhìn, họ chính là trọng tài công bình nhất.” Long Hạo Thần trong tay chợt lóe sáng, Thánh Linh kiếm đã xuất hiện, mũi kiếm đặt ở vai trái, hướng Kỵ Sĩ Thánh Điện hành lễ kỵ sĩ tiêu chuẩn. Lão Ngũ cũng hành lễ với Kỵ Sĩ Thánh Điện. Kỵ Sĩ Thánh Điện ra hiệu, hai bên chậm rãi kéo dài khoảng cách. “Bắt đầu!” Kỵ Sĩ Thánh Điện hét lớn một tiếng. Long Hạo Thần không phóng ra vũ khí gì nữa, chỉ cầm Thánh Linh kiếm trong tay, làm động tác kỵ sĩ tiêu chuẩn, dưới chân giẫm mạnh, xông hướng lão Ngũ. Lúc này lão Ngũ cũng một thân áo giáp. Giáp của gã rõ ràng nặng hơn Thánh Linh giáp của Long Hạo Thần nhiều, tuy chỉ là trang bị ma pháp, nhưng lực phòng ngự tăng cường khá nhiều. Vũ khí của gã là đôi búa, thì ra là Phủ chiến sĩ. Lão Ngũ búa khá to, lưỡi búa tựa như bánh xe, tản ra ánh sáng lạnh buốt, còn có nồng đậm ma pháp dao động. Bên mặt búa khảm bảo thạch xanh hình thoi. Đối diện Long Hạo Thần xung phong, lão Ngũ cười sải bước nghênh đón. Dáng người gã cao to cường tráng, lại thêm áo giáp nặng nề, quả thật tựa như tường đồng vách sắt. Trước mặt gã, Long Hạo Thần có chút gầy yếu. Mắt thấy hai bên sắp va chạm, búa to bên trái của lão Ngũ từ đỉnh đầu chậm rãi chém hướng Long Hạo Thần, búa bên tay phải thì không xuất kích, đặt ở bên người. Đối diện búa to lực lượng hùng hồn, còn có linh lực dao động, Long Hạo Thần đột nhiên ngừng bước. Thánh Linh kiếm trong tay làm ra tư thế phòng ngự tiêu chuẩn. *Đinh!* Một tiếng vang thật lớn, ánh sáng vàng lấp lánh. Long Hạo Thần không di động, búa lớn của lão Ngũ lại bị chấn văng ra. Trong khoảnh khắc này, Thánh Linh kiếm trong tay phải Long Hạo Thần tia chớp đâm ra, huyễn hóa vô số bóng kiếm, đích thị là Thiểm Điện Thứ. Long Hạo Thần hiện tại chỉ dùng một kiếm, lão Ngũ không thể nhìn ra hắn là Thủ Hộ kỵ sĩ hay Trừng Giới kỵ sĩ. Thần Ngự Thuẫn là kỹ năng của Thủ Hộ kỵ sĩ, nhưng Thiểm Điện Thứ lại là kỹ năng của Trừng Giới kỵ sĩ. Thần Ngự Thuẫn? Trong lòng lão Ngũ phút chốc dâng lên bốn chữ này, bỗng chốc càng thêm cẩn thận. Búa to bên phải mau chóng huy động ngăn cản công kích của Thiểm Điện Thứ. Nhưng Thiểm Điện Thứ của Long Hạo Thần thật sự quá mạnh, gã không cách nào hoàn toàn ngăn chặn. Ít nhất có năm, sáu kiếm đâm trúng giáp dày, phát ra thanh âm sắt thép va chạm. Để lại năm, sáu vết hằn sâu trên giáp của gã. Long Hạo Thần một kiếm này tuy không dùng kỹ năng khác, nhưng mang theo Quang Báo Thù đâm ra, uy lực dĩ nhiên không tầm thường. Lão Ngũ vội lùi ra sau hai bước, hai lưỡi búa giơ ngang. Linh lực nồng đậm dao động cùng với hai luồng sáng xanh bỗng bùng lên, ngăn cản Long Hạo Thần truy kích. Lúc này gã đánh giá Long Hạo Thần tăng cao, theo đó thu hồi khinh thường. Một Thủ Hộ kỵ sĩ có thể dùng Thần Ngự Thuẫn và Thiểm Điện Thứ, hơn nữa từ lực công kích của hắn có thể xem ra, Long Hạo Thần đích thực là một kỵ sĩ cấp năm. Hắn bao nhiêu tuổi rồi? Xem ra hôm nay trận chiến này, mình phải dốc hết sức mới được. Hai thanh kiếm, hai Quang Trảm Kiếm tỏa ánh sáng vàng chém ra, ngăn chặn búa của lão Ngũ. Long Hạo Thần lần nữa xông lên, Đột Kích! Lão Ngũ cuồng rống một tiếng, thân hình chuyển nửa vòng, một đôi búa to mau chóng chém hướng Long Hạo Thần. Trải qua thăm dò từ trước, lần này gã không giữ lại thực lực. Linh lực xanh nồng đậm từ trong thân thể bộc phát. Đôi búa bùng nổ ánh sáng chói mắt. Lưỡi búa dường như theo đó biến đỏ rực. Linh lực mạnh mẽ dao động mang theo gió lốc, tựa như bão tố hung mãnh nhào hướng Long Hạo Thần. Phủ chiến sĩ được xếp vào Cuồng chiến sĩ, hoàn toàn nghiêng về công kích, có chút giống Trừng Giới kỵ sĩ, chỉ là bọn họ không có tọa kỵ. Thuộc tính kỵ sĩ dĩ nhiên lấy quang thuộc tính làm chủ. Nhưng chiến sĩ thì không như vậy, các loại thuộc tính biến hóa khác nhau. Long Hạo Thần đang Đột Kích bỗng nhảy lên không trung ba mét. Hắn làm động tác này vô cùng bất ngờ, nên hai lưỡi búa của lão Ngũ không thể nhắm trúng mục tiêu. Dưới chân hư ảo đạp bước, Long Hạo Thần đã chuyển tới sau lưng lão Ngũ. Chẳng những né tránh đòn chém của lão Ngũ, còn cho mình cơ hội tấn công. Thiểm Điện Thứ, như cũ là Thiểm Điện Thứ. Nhưng lần này hắn lại gặp phải ngăn cản. Linh lực xanh nồng đậm tràn ngập kháng cưh, một chuỗi linh lực bắn ra. Thiểm Điện Thứ của hắn không cách nào xâm nhập một li, mà lão Ngũ chém ra hai búa đột nhiên cong eo, cả người hóa thành luồng gió xanh đụng hướng Long Hạo Thần. Toàn Phong Trảm. Lần này tốc độ biến chiêu cực nhanh, hơn nữa lão Ngũ nương lực búa chém ra, có thể trở thành săn ma giả, thực lực của gã sao tầm thường được? Thần Ngự Thuẫn! Trong tiếng va chạm kịch liệt, cho dù là Long Hạo Thần dùng Thần Ngự Thuẫn cũng bị bắn ra mấy mét, luồng sáng xanh của lão Ngũ như bóng với hình đuổi theo. Ánh sáng xanh sắc bén đột nhiên bạo tăng, hoàn toàn không thấy rõ bóng dáng gã. Ánh sáng vàng của Quang Báo Thù lấp lánh, Long Hạo Thần chuyển kiếm sang tay trái, tay phải nâng lên, Lam Vũ, Quang Phù Dung đã xuất hiện trong lòng bàn tay. Ánh sáng vàng rực rỡ, lấy ngực hắn làm trung tâm bỗng nở rộ. Dịch Thái Linh Lực hóa thành thực chất lan tràn toàn thân, đem hắn và Thánh Linh giáp nhiễm màu vàng thần thánh. Không có lại lùi ra sau, cũng không dùng Thần Ngự Thuẫn ngăn cản, một tiếng kêu vù vù kỳ dị chỉ mỗi mình Long Hạo Thần nghe được vang lên. Song kiếm đồng thời nâng lên, trăm ngàn Thiểm Điện Thứ tựa như nước chảy đánh hướng ánh sáng xanh của lão Ngũ. Hắn điên rồi? Khi thấy Long Hạo Thần dùng hai kiếm phát ra Thiểm Điện Thứ, mọi người đều bật ra ý nghĩ này. Dùng Thiểm Điện Thứ ngăn cản Toàn Phong Trảm cường đại của chiến sĩ? Đây là người điên nói mớ. Toàn Phong Trảm là kỹ năng cường đại công kích của chiến sĩ dưới cấp sáu. Tuy thích hợp quần chiến nhưng uy lực va chạm chính diện cũng cực kinh khủng. Toàn Phong Trảm và Đấu Suất Toàn Viên Kiếm của Long Hạo Thần khác nhau. Đấu Suất Toàn Viên Kiếm tiêu hao so với Toàn Phong Trảm ít hơn. Bởi vì nó có xảo kình, cần nhờ lực lượng kẻ địch tăng cao uy lực của mình. Nếu không Long Hạo Thần không thể nào dùng tu vi cấp năm sử dụng kỹ năng cường đại như vậy. Mà Toàn Phong Trảm nương tựa là lực lượng tự thân chiến sĩ. Lấy hai tay kéo đến hông, lại thêm vào cánh tay, linh lực cấp tốc xoay tròn trùng điệp thành bạo phát. Thời gian công kích không dài bằng Đấu Suất Toàn Viên Kiếm, nhưng sức bật trong nháy mắt vẫn là không thể khinh thường. Kỵ sĩ đối mặt Toàn Phong Trảm của chiến sĩ, lựa chọn tốt nhất là né tránh ngoài phạm vi công kích của Toàn Phong Trảm. Toàn Phong Trảm không thể kéo dài quá lâu, hơn nữa tiêu hao linh lực rất lớn. Nhưng lão Ngũ thuộc tính là phong, tuy dáng người cao to mà tốc độ nhanh hơn người ta nghĩ. Khi Long Hạo Thần bị đánh bay gã cũng đuổi theo. Đối diện Toàn Phong Trảm lực công kích cường đại và lực kéo mãnh kiệt, Cửu Long Bộ cũng không thể giúp hắn hoàn toàn né tránh. Cùng Toàn Phong Trảm so sánh, Thiểm Điện Thứ chẳng qua là kỹ năng cấp hai của Trừng Giới kỵ sĩ mà thôi. Kỹ năng nhập môn cấp hai có thể so sánh với kỹ năng đỉnh cấp năm không? Cho dù có hai tay thì như thế nào? Kiếm gãy người chết sao? Nhưng làm trọng tài, Kỵ Sĩ Thánh Điện không có định ra tay, ánh mắt nhìn Long Hạo Thần có vài phần kinh ngạc. Đầy trời quang vũ nghênh đón luồng sáng xanh. Tựa như mưa rơi trên lá, thanh âm không ngừng vang, ánh sáng xanh và vàng điên cuồng va chạm nhau. Đám săn ma giả đứng ngoài xem đa số là tu vi cấp bốn đến sáu, chân chính có thể nhìn thấy tình huống ít ỏi không có mấy. Nhưng số ít người trông thấy rõ, lại há hốc mồm, trong mắt tràn ngập rung động. Thiểm Điện Thứ lực công kích nhẹ dưới tình huống bình thường gặp phải Toàn Phong Trảm, nhất định sẽ bị bắn ra, thậm chí cả kiếm cũng văng mất. Nhưng khi Thiểm Điện Thứ của Long Hạo Thần va chạm Toàn Phong Trảm của lão Ngũ, lại phát ra một chuỗi thanh âm quái dị. Hắn lại có thể mỗi khắc đâm sâu vào luồng sáng xanh, tựa như cây gậy thô đâm vào quạt quay tròn. Tốc độ xoay tròn của Toàn Phong Trảm bị quang vũ khống chế dần hạ thấp. Khi bóng dáng gã lần nữa xuất hiện trong sân, dưới chân đất nứt ra, trên mũ, giáp, đôi búa không biết để lại bao nhiêu dấu vết xuyên thủng. May mắn lực công kích của Toàn Phong Trảm khá mạnh, mấy dấu này còn chưa xuyên vào người gã. Nhưng ma pháp trận trên khôi giáp đã bị phá hỏng. Long Hạo Thần thi triển thật là Thiểm Điện Thứ? Đương nhiên không phải, đó là hắn đặt tên cho kỹ năng tự chế của mình, Diệt Ma Thiểm. Đó là lĩnh ngộ kỹ năng đến từ Thiểm Điện Thứ và Lam Vũ, Quang Phù Dung biến hóa ảo diệu, lại thêm vào Quang Chi Đãng Dạng Long Hạo Thần tự nghĩ ra. Gần một tháng trên đường về, Long Hạo Thần đã hoàn thiện kỹ năng này. Uy lực đương nhiên Thiểm Điện Thứ bình thường không thể so sánh, dĩ nhiên tiêu hao linh lực cũng ngang bằng kỹ năng cấp năm. Quan trọng là kỹ năng này đem lại lợi ích kỹ năng cơ bản, kèm theo kỹ năng khác thì có thể sản sinh biến hóa. Ví dụ rất xứng với thánh kiếm. Long Tinh Vũ từng nói với hắn, nếu là kỹ năng tự chế, tuyển chọn tốt nhất là cường hóa kỹ năng cơ bản. Bởi vì tất cả kỹ năng cường đại phức tạp đều biến hóa từ kỹ năng cơ bản. Cường hóa kỹ năng cơ bản, gần như tương đương với cường hóa tất cả kỹ năng liên quan. Hôm nay cùng lão Ngũ một trận chiến, là lần đầu tiên hắn thí nghiệm bản hoàn chỉnh kỹ năng Diệt Ma Thiểm. Một kích công thành, dưới ánh mắt rung động của mọi người, phá hỏng Toàn Phong Trảm của lão Ngũ. Chấn kinh nhất đương nhiên chính là lão Ngũ. Tuy Diệt Ma Thiểm không thể đâm trúng cơ thể gã, nhưng toàn thân tựa như bị gió quét qua, Toàn Phong Trảm của mình đã bị phá hỏng rồi? Lúc ban đầu lão Ngũ đã muốn dựa vào tu vi áp chế Long Hạo Thần. Lúc trước Thần Ngự Thuẫn của hắn chưa khiến gã để tâm. Dù sao là chiêu bài kỹ năng của Thủ Hộ kỵ sĩ, lực phòng ngự của Thần Ngự Thuẫn là cực mạnh. Nhưng cùng lúc đó, Thần Ngự Thuẫn cần tích súc nhiều, không phải bất cứ phòng ngự nào cũng dùng được. Nếu không có đồng bạn ở bên cạnh hỗ trợ, đối chiến một lần đủ đạt cực hạn. Nhưng vừa mới nãy, hai người hoàn toàn là mặt đối mặt cứng rắn chống. Mặc kệ là vũ khí hay linh lực, bị áp chế không ngờ lại là gã. Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng lão Ngũ. Trước đây gã chưa từng thua trận đấu nào, nhưng lúc này, gã không thể không tưởng tượng, không thể không nghĩ tới, sau lưng từng đợt lạnh lẽo. Không thể giữ thực lực nữa, kỵ sĩ trẻ tuổi này tuyệt không đơn giản. Từ miệng lão Ngũ phát ra tiếng quát to. Ngay sau đó, thân thể hùng tráng bỗng bành trướng, cho người cảm giác uy áp tựa núi non, cuồng hóa. Cùng lúc đó, cánh tay trái gã vung lên, một luồng sáng bạc chợt lóe bên người. Ngay sau đó, một thân hình chợt phóng đại. Đó lại là một chiến sĩ cao to toàn thân bao áo giáp. Nhưng chiến sĩ không có hơi thở sinh mệnh. Đây chính là pho tượng nhỏ lão Lục đưa gã, con rối thép do luyện kim bí thuật chế ra. Lực lớn vô cùng, sức mạnh có thể so với chiến sĩ đỉnh cấp năm, hai tay cầm trọng kiếm. Không thể thua, tuyệt đối không thể thua. Mang theo quyết tâm, lão Ngũ đột nhiên tiến lên một bước, ánh sáng xanh đậm bỗng càng dính đặc. Tốc độ, lực lượng của gã đột nhiên bạo tăng, chợt lóe đã tới trước mặt Long Hạo Thần, toàn lực phát động công kích. Con rối thép thì vòng qua bên cạnh, từ phía sau lưng Long Hạo Thần phát động, đôi trọng kiếm liên tục chém ra. Mọi chuyện phát sinh trong nháy mắt, Toàn Phong Trảm bị phá, lão Ngũ lập tức có phản ứng. Long Hạo Thần không cùng gã đánh bừa, đối đầu công kích hai bên, hắn lần nữa phát động Đột Kích. Tốc độ tăng lên, hắn xuyên qua giữa con rối thép và lão Ngũ, thoát khỏi phạm vi công đánh của họ. Cùng lúc đó, luồng sáng vàng từ ngực hắn bắn ra. Quang nguyên tố tinh linh Nhã Đình đập bốn cánh bay lên cao, nó ngâm xướng chú ngữ vừa nhanh mà êm tai vang vọng toàn trường. Khoảnh khắc Nhã Đình xuất hiện, quanh người Long Hạo Thần bao một tầng Quanh Minh Hỏa. Tiếp theo là lúc Nhã Đình biểu diễn. Quang nguyên tố tinh linh trải qua hai lần tiến hóa, lộ ra năng lực hỗ trợ cường đại. Tín Niệm quang hoàn, Thủ Hộ Ân Tứ, Cường kích quang hoàn, Tụ Linh quang hoàn, tứ đại kỹ năng hầu như là mỗi hai giây một cái nối gót rơi trên người Long Hạo Thần. Dưới chân Long Hạo Thần bốn quang hoàn chồng thành một vòng tới nửa mét, biến thành ma văn mỹ lệ. Nguyên tố linh lô ai không biết? Đây là linh lô hỗ trợ tốt nhất, huống chi tại đây đều là tinh anh tuổi trẻ của liên minh, đương nhiên nhận ra ở sau lưng Long Hạo Thần, thân cao khoảng hai thước sau lưng sinh trưởng bốn cánh, tuyệt không phải nguyên tố tinh linh cấp thấp. Dương Văn Chiêu và Đoạn Ức nhìn ngây ngốc. Lúc trước Diệt Ma Thiểm của Long Hạo Thần đã khiến họ vô cùng chấn kinh. Lúc này nhìn đến Nhã Đình tiến hóa xong, bọn họ đột nhiên ý thức được mấy tháng nay chính mình nỗ lực, dường như vẫn cách Long Hạo Thần rất xa. Con rối thép không có trí tuệ, chỉ có bản năng chiến đấu. Khi Long Hạo Thần dùng Đột Kích trốn thoát đã đuổi theo. Trong tiếng leng keng, hai chân giẫm đất, đột nhiên nhảy lên hướng Long Hạo Thần chém tới. Lão Ngũ lúc thấy Quang nguyên tố tinh linh thì hơi ngẩn ra, chậm một bước, lòng gã càng trầm trọng. Chiến sĩ đối đầu với kỵ sĩ vốn là chiếm ưu thế, nhưng đến nay, vị kỵ sĩ tuổi trẻ thậm chí không triệu hoán ra tọa kỵ. Hơn nữa vì sao linh lực của hắn không bị mình áp chế? Chẳng lẽ hắn cũng là kỵ sĩ đỉnh cấp năm? Không, không thể nào, hắn bao lớn chứ, kỵ sĩ đỉnh cấp năm không tới hai mươi tuổi, đây là không thể nào. Mang theo chấp niệm quyết thắng, lão Ngũ theo sát con rối thép xông hướng Long Hạo Thần. Tiếng rồng ngâm vang vọng toàn trường. Mọi người đều thấy một con rồng vàng bỗng từ dưới đất bay lên. Đối diện con rối thép lực lớn vô cùng, Long Hạo Thần lần nữa chọn đánh bừa, khi phát động Thăng Long Kích, quanh người hắn Quang Minh Hỏa được Nhã Đình chú ngữ chuyển hoán thành Thái Dương Hỏa. Nồng đậm quang nguyên tố như muốn phun trào từ ngực Long Hạo Thần bắn ra. Thánh Dẫn Linh Lô dựa vào Giai Điệu Vĩnh Hằng sắp tiến hóa, Long Hạo Thần hầu như có được năng lực linh khiếu của Huy Diệu kỵ sĩ cấp sáu. *Ong ong--* Thanh âm quái dị vang trên không trung. Toàn bộ sân kỵ sĩ bị ánh sáng vàng chiếu rọi, tựa như trên bầu trời xuất hiện mặt trời. Con rối thép cao to không ngỡ tan rã trong ánh sáng vàng có tiếng rồng ngâm. Khi nó bị ánh hào quang tựa như thần thánh bao phủ, thì không còn xuất hiện nữa.