Thân Biên (Nhân Quỷ) (Bộ 2)

Chương 113 : Trụy mộng (3)

Ngày đăng: 16:36 19/04/20


Sáng sớm ngày thứ hai, Thân Đồ Thành và Liên Xảo Dã gặp mặt ở cửa trường học.



“Chào buổi sáng”. Nhìn Thân Đồ Thành đi đến gần, Liên Xảo Dã khẩn trương nói chào hắn _______ ngày hôm qua hình như cô đã đắc tội với hắn.



Đây là một loại thể nghiệm kỳ diệu và thận trọng, mang theo một chút lấy lòng khi đối đãi một nam sinh. Mọi người đều biết Liên Xảo Dã là một cô gái đẹp, ngũ quan tinh tế, vóc dáng nóng bỏng, từ bé đến lớn người theo đuổi cô rất nhiều. Trong mắt của các nam sinh cô là một người xinh đẹp, cao ngạo, lạnh lùng, lòng tự trọng rất lớn. Ngay cả Liên Xảo Dã cũng chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình sẽ gặp phải một người khiến bản thân bằng lòng hạ thấp lòng kiêu ngạo.



Nếu như Thân Đồ Thành bày ra vẻ mặt đáng ghét, cô sẽ lập tức vung tay rời đi, cô nghĩ không có gì quan trọng hơn danh dự.



“Chào buổi sáng”. May là Thân Đồ Thành đáp lại cô. Hình như hắn đã hoàn toàn quên mất chuyện ngày hôm qua, hắn mỉm cười đưa tới một phần cơm nắm, “Em chưa ăn sáng đúng không? Đây, cho em”.



Đúng rồi, đây chính là điểm thu hút nhất của hắn. Liên Xảo Dã đỏ mặt nói tiếng cảm ơn rồi cầm lấy phần cơm nắm còn nóng hổi. Cô rốt cuộc hiểu rõ vì sao mình dễ dàng thích người này đến vậy.



Mị lực của Thân Đồ Thành nằm ở sự trưởng thành của hắn. Cái này không giống với những người đã bước vào xã hội, trên người hắn có sự vui vẻ và cởi mở của một chàng trai, vừa lại có sự nhẹ nhàng và ân cần của một người đàn ông. Thân Đồ Thành nằm ở giữa hai loại người như thế, tựa như sự sắp xếp hoàn mỹ giữa màu xanh biếc và màu xanh đậm, mâu thuẫn lại hòa hợp, cả hai tạo thành một bức tranh đánh mạnh vào thị giác.



“Bà ngoại em ở huyện T, ngồi xe đến đó mất khoảng 2 tiếng thôi”. Liên Xảo Dã ăn bữa sáng, “Sau khi xuống xe ở bến, chúng ta ngồi xe trung chuyển khoảng nửa tiếng nữa thì sẽ đến thôn”.



Thân Đồ Thành gật đầu, hắn đưa tay ra, lịch sự mời Liên Xảo Dã lên xe trước.



Bên trong buồng xe rất yên tĩnh, Liên Xảo Dã vừa ăn cơm vừa muốn nói chuyện với Thân Đồ Thành, nhưng lại không biết nói gì cho tốt.



“Cơm khô sao?”. Tầm nhìn Thân Đồ Thành rơi trên cái cơm nắm không thể bóp thành hình, “Xin lỗi, anh vốn định mua sữa đậu nành nhưng lại sợ uống nhiều rồi ngồi xe không tiện”.



Hắn nói rất nhẹ nhàng, Liên Xảo Dã sững người nhìn gương mặt tuấn lãng của hắn, vào lúc này sự nhanh nhạy thông minh ngày thường của cô đã biến mất. Anh trai bên cạnh “Ồ” một tiếng, “Tiểu ca cậu rất biết quan tâm bạn gái nha, sợ bạn gái cậu không tiện đi vệ sinh hả?”.



Liên Xảo Dã giật mình, cô nhanh chóng giải thích: “Tôi không phải…”. Cô nắm chặt cơm nắm trong tay, nhỏ giọng nói: “Bạn gái anh ấy”.



Anh trai nhìn gương mặt đỏ hồng của cô qua kính chiếu hậu, ánh mắt liếc qua liếc lại trên người hai người, “Cũng không kém bao xa”.



Thân Đồ Thành khẽ cười giải thích: “Chúng tôi chỉ là bạn học”. Hắn suýt nữa đã buột miệng, “Tôi đã có người thích”.



Anh trai nọ nhìn Liên Xảo Dã rồi lại nhìn Thân Đồ Thành, nghĩ thầm, cô gái xinh đẹp vậy mà cậu còn không muốn, vậy em trai cậu muốn người đẹp như thế nào đây?
Bất quá, Liên mỗ mỗ cũng không ôn hòa như vẻ bề ngoài, bà quan sát Thân Đồ Thành từ trên xuống dưới một lần rồi lạnh lùng hỏi: “Tên gọi là gì?”.



Việc này bà đã sớm biết nhưng Thân Đồ Thành chẳng hề quan tâm, thành thật trả lời: “Thân Đồ Thành”.



“Đồ Thành?”(1). Lông mày Liên mỗ mỗ nhíu lại, cái tên này mang huyết khí quá nặng.



(1) Đồ Thành: tàn sát hàng loạt dân trong thành.



Thân Đồ Thành cười cười giải thích: “Họ kép Thân Đồ, tên một chữ Thành”.



“Uh”. Liên mỗ mỗ nhắm mắt lại suy nghĩ một hồi rồi lại hỏi: “Ngày sinh tháng đẻ?”



Đợi sau khi Thân Đồ Thành nói xong đầu đuôi gốc ngọn, sắc mặt Liên mỗ mỗ triệt để khó coi.



“Bà ngoại…”. Liên Xảo Dã bất an kêu lên.



“Đừng quấy rầy!”. Liên mỗ mỗ không hề kiêng nể: “Tôi hỏi cậu, vào ngày cậu ra đời, bệnh viện có tiếp nhận ca sinh đẻ nào khác không?”.



Thân Đồ Thành nỗ lực nhớ lại miêu tả của mẹ, cuối cùng nói: “Không có, tôi là người duy nhất trong ba  ngày đó”.



Liên mỗ mỗ “hừ” một tiếng, nói: “Sát tinh….cậu đúng là một sát tinh”.



“Bà ngoại!”. Liên Xảo Dã sốt ruột.



“Ai…”. Liên mỗ mỗ sờ mặt cháu gái, đau lòng nói: “Coi trọng ai không biết, lại cứ khăng khăng là tên sát tinh này. Con đó, lớn rồi nhưng vẫn không làm người khác bớt lo”.



Thân Đồ Thành không nhìn gương mặt đỏ hồng của Liên Xảo Dã, hỏi: “Có thể xin bà giải thích rõ một chút không?”.



Liên mỗ mỗ trừng mắt nhìn hắn nói: “Tàn sát thiên hạ, chỉ vì một người”.