Thân Biên (Nhân Quỷ) (Bộ 2)

Chương 115 : Trụy Mộng (5)

Ngày đăng: 16:36 19/04/20


Lời vừa ra khỏi miệng, chính Thân Đồ Thành là người đầu tiên choáng váng. Phù Sinh? Hắn không phải tên Thân Đồ Thành mà lại là một người tên gọi Phù Sinh?



Đối với người này, Thân Đồ Thành không hề xa lạ gì ______ Lệ vương Phù Sinh của nước Tần, là bạo quân nổi danh trong sách sử.



Đẩy ra mê chướng trùng trùng điệp điệp, đáp án rốt cuộc được bốc trần.



Hóa ra, giấc mộng này là thật.



Phù Sinh từ nhỏ đã độc nhãn, đó là lí do hắn nằm mơ thấy tổ phụ của mình nói rằng: “Ta nghe nói người bị mù một con mắt cũng sẽ rơi lệ, không biết phải thật hay không đây?”. Rồi hắn đem đao hướng về phía mình, hung hăng đâm thẳng vào mắt. Máu đỏ tươi thuận theo mắt hắn không ngừng chảy xuống, đau đến khắc cốt ghi tâm.



Loại đau đớn này giống như cây kim nhọn đâm vào đầu hắn, vô thì vô khắc không ngừng hành hạ hắn. “Lẽ nào đây không phải là lệ sao?”. Hắn hỏi ngược lại.



Nước mắt của hắn có màu đỏ, giờ đây hắn đã biết rơi lệ cũng đau đớn tựa như chảy máu.



Từ nay về sau hắn học được không khóc nữa.



Hắn cường đại, hắn có thể tay không bắt mãnh thú, chạy nhanh như ngựa, bất luận là đánh thú cưỡi ngựa hay bắn cung, đều là người có một không hai. Hắn tàn bạo, hắn có thể trong nhất khắc quần thần còn đang trong đại yến, một khắc sau bắn một mũi tên thủng cổ người…Những việc này đều là sự thật.



Thân Đồ Thành cảm giác được khi hắn đứng trên đỉnh của thế giới, khi hắn có thể thay đổi như chong chóng, sau khi phúc thủ vi vũ (lật tay làm mưa), khiến cho hắn tự mình cam chịu mọi điều thống khổ.



Tựa hồ hắn là một người trời sinh thích chém giết. Khi hắn cướp đoạt ngôi báu, hắn đứng ở lầu gác thật cao, hắn nghĩ đất đai này là của ta, dân chúng cũng là của ta, ta không vui sướng thì bọn họ dựa vào cái gì có được hạnh phúc?



Vì vậy, hắn học cách phóng thích nỗi đau của mình. Hắn làm mưa làm gió, uống thứ rượu ngon nhất, cướp lấy nữ nhân đẹp nhất. Giết người thì sao? Tàn sát hàng loạt dân trong thành thì thế nào? Hắn hủy đi đồ vật của chính mình, chính hắn còn không đau lòng thì đâu đến phiên người ngoài chỉ tay năm ngón?



Thế nhưng, giết người thì như thế nào? Tàn sát hàng loạt dân trong thành thì như thế nào?



Chết lặng vung đao, hờ hững nhìn bọn họ giãy dụa, hắn chỉ thấy trống rỗng.



Đúng, là trống rỗng.



Hắn sẽ không khóc, sẽ không cười, sẽ không hài lòng và cũng không khổ sở. Khi hắn làm những việc này hắn chưa từng vui vẻ, hắn chỉ thấy phẫn nộ. Hắn chỉ như một hài tử tức giận khi thấy người khác được đối xử tốt hơn hắn.



Trong lòng của hắn rất trống rỗng.



Nhưng bây giờ, Thân Đồ Thành cầm lấy bình rượu mà Cố Phán Hảo đưa tới, hắn mơ hồ cảm giác được một giọt rượu rơi vào lòng hắn, hương rượu thuần khiết thơm mát. Hắn không cách nào hình dung được đó là loại cảm giác nào, hắn chỉ biết hắn thích. Thích cái cảm giác này, thích Cố Phán Hảo.
Vừa nhìn vẻ mặt đáng yêu của Cố Phán Hảo thì lửa giận trong lòng hắn đều biến thành mây khói. Thân Đồ Thành cảm thấy tâm trạng phấn chấn hẳn lên, chỉ chờ Cố Phán Hảo nói với hắn vài câu, cho dù tức giận cũng tốt.



Hắn nào ngờ Cố Phán Hảo chăm chú suy nghĩ một lúc, cư nhiên thở dài rồi nói: “Quên đi, có nói ngươi cũng không hiểu đâu”.



“Vậy ngươi nói cho ta biết”. Thân Đồ Thành nói, “Ngươi nói cho ta biết, nói cho ta hiểu”.



Vẻ mặt của hắn vô cùng nghiêm túc, không giống như cố ý trêu đùa như trước đó. Làm sao một người có thể có nhiều biểu cảm như vậy? Cố Phán Hảo có chút sợ Thân Đồ Thành thế này. Y nhẹ giọng nói: “Tửu phường này là tâm huyết của ta và ca ca. Chúng ta vì nó bỏ ra rất nhiều công sức, giống như đang chứng kiến một cái gì đó…”. Suy nghĩ một chút, lại nói thêm một câu, “Đối với ta nó rất quan trọng”.



Thân Đồ Thành nghe xong, lẳng lặng suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ta hiểu rồi”. Hắn thấy Cố Phán Hảo ngơ ngác nhìn vẻ mặt của mình, nở nụ cười: “Các ngươi bỏ ra rất nhiều tâm huyết đúng không?”. Thấy Cố Phán Hảo nhẹ gật đầu, hắn nói tiếp: “Vậy thì ta sẽ trả lại tâm huyết cho ngươi”.







Mấy ngày kế tiếp, Thân Đồ Thành gần như không nghỉ ngơi mà chỉ chuyên tâm làm một việc ______ trùng kiến tửu phường. Thân lực thân vi, không mượn tay kẻ khác, thậm chí ngay cả bó củi, cục gạch cũng do chính tay hắn vác tới. Trước đó có một tay hộ vệ định giúp hắn nhưng lại bị hắn quát đuổi đi. Hình như hắn đang ở gần ranh giới bạo phát lắm rồi, chỉ cần thoáng chạm vào sẽ lập tức nổ tung.



Hắn bằng lòng thân cận với y, bằng lòng ăn thức ăn y đưa tới nhưng lại tự làm một mình không chịu dừng tay.



Cuối cùng, thay vào đó Cố Phán Hảo mới là người cảm thấy xấu hổ, nhìn Thân Đồ Thành một hơi uống cạn nước trà, y cân nhắc vài lời nói tốt, vừa muốn mở miệng thì Thân Đồ Thành đã giơ tay ngăn lại.



Thân Đồ Thành lau mồ hôi trên mặt, nhàn nhạt nói: “Cái này không phải trả lại cho ngươi, mà là trả lại cho hắn”.



“Sao?”.



“Cái này là hoàn lại cho ca ca của ngươi”. Ngươi nói tửu phường này có tâm huyết của hắn, ta liền dùng tâm huyết của ta trả lại cho hắn.



Sau đó, ta mang ngươi đi, để ngươi trở thành của ta.



Ba ngày sau, tiểu tửu phường thuận lợi hoàn công. Cố Phán Hảo đứng dưới nhìn lên bảng tiệm thật to, mỉm cười đưa tới một vò Trụy Mộng. Thân Đồ Thành đón lấy, uống một hơi cạn sạch. Ngay sau đó, hắn ném vò rượu đi, trong tiếng kinh hô của Cố Phán Hảo mà bắt người lên ngựa.



Bông liễu trắng tinh nhẹ bay rơi trên người hai người, “Ta dẫn ngươi đi xem tuyết”. Thân Đồ Thành nói.



Ngươi là nước, ta sẽ là bầu trời của ngươi, vĩnh viễn ôm lấy ngươi.



A Hảo, từ nay về sau ngươi không còn cần đến lòng sông.