Thân Biên (Nhân Quỷ) (Bộ 2)
Chương 12 : Hùng Linh Linh
Ngày đăng: 16:36 19/04/20
Quan sát đã gần đủ, Lưu Hạ đặt ly xuống, thu lại dáng vẻ tươi cười, nghiêm túc hỏi: “Chuyện rất khẩn cấp nên tôi sẽ không vòng vo”. Hắn và Cao Thông trao đổi ánh mắt, “Chúng tôi vừa nhận được điện thoại từ sở cảnh sát —— thi thể Bạch Lộ đã biến mất”.
Liên Xảo Dã nhướng mày, đây là trách nhiệm của cảnh sát các người, mắc mớ gì tới tôi? Động tác nhỏ trên mặt cô lộ ra vẻ vô cùng khiêu khích.
Lưu Hạ dùng ánh mắt không được lễ độ nhìn Liên Xảo Dã từ trên xuống dưới, đồng thời chậm rãi uống hớp nước chanh, lúc này mới nói: “Có lẽ các em hiểu rõ tại sao chúng tôi lại tìm tới đây —— Bạch Lộ tự mình đi mất”.
Lời này không thể ngờ là một trái bom nặng kí phát nổ khiến cho ba nữ sinh nhất thời giật mình. Qua một lúc lâu, Sở Phi Yến nơm nớp lo sợ hỏi: “Bạch Lộ…chưa chết sao?”.
“Em ấy xác thực đã chết”. Lưu Hạ nhìn chằm chằm vào ba người nữ sinh đối diện, chậm rãi nói: “Pháp y dự đoán thời gian tử vong là 30 tiếng đồng hồ trước”. Hắn nói thành thạo, cố ý nói chậm vài nhịp, nhìn như là tự đưa ra tin tức nhưng trên thực tế là đang âm thầm quan sát phản ứng của ba nữ sinh.
Trong nháy mắt, mặt của Chu Dĩnh mất hết huyết sắc, thần sắc hoảng sợ, vẫn như cũ mím môi thật chặt. Sở Phi Yến không tự chủ nắm lấy khăn trải bàn, ngôn ngữ tay chân của cô nói cho Lưu Hạ biết, cô đang chột dạ. Lưu Hạ cười hài lòng rồi đem ánh mắt tập trung lên người Liên Xảo Dã. Đây không phải dò xét, cũng không phải tìm tòi nghiên cứu, mà là một loại ánh mắt cực kì mang tính xâm lược. Liên Xảo Dã cảm giác được người đàn ông đối diện đang dùng nhãn thần đẩy mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng liếm láp chơi đùa cái cổ trắng nõn của cô. Cô trừng mắt nhìn Lưu Hạ, không hề giống với những nữ sinh ngượng ngùng và khiếp sợ, rõ ràng cô đang bày tỏ sự bất mãn của mình.
Lông mày Cao Thông nhíu chặt chưa từng thả lỏng, vẻ mặt ngưng trọng: “Em ấy có thể sẽ trở về phòng của các em”.
“Nực cười”. Liên Xảo Dã cao ngạo ngẩng đầu, khinh thường nói: “Từ sở cảnh sát quay về trường học phải đi qua ít nhất 5 con phố”. Cô “xuy” một tiếng: “Trở về ngủ hả?”.
“Có vẻ như em sẽ không tin”. Lưu Hạ cà lơ phất phơ ngậm lấy lát chanh, chẳng hề nghiêm túc: “Vậy thì, em có khuynh hướng nghiêng về loại kiến giải nào đây? Có người trộm thi thể Bạch Lộ sao?”.
Liên Xảo Dã lập tức tấn công lại: “Có lẽ do cảnh sát làm việc tất trách”.
“Nếu như tôi nói chúng tôi có chứng cứ thì sao?”.
“Vậy thì mau lấy ra đi, tôi còn rất nhiều thứ phải sắp xếp”.
“Thế thì”. Lưu Hạ đứng lên, rất có phong độ thân sĩ làm một động tác: “Mời đi theo tôi, tiểu thư xinh đẹp”. Hắn nhìn vẻ mặt vẫn như cũ hoảng sợ của Chu Dĩnh và Sở Phi Yến, bỏ thêm một chữ: “Mời”.
Nơi Lưu Hạ muốn dẫn bọn họ tới chính là sở cảnh sát. Kiến trúc xung quanh toàn là những toà nhà cũ ba bốn tầng, vì vậy, vẻ ngoài hiện đại của sở cảnh sát vô cùng gây chú ý cho người khác. Cao Thông lái xe vòng qua cửa chính sở cảnh sát rồi rẽ vào trong một cánh cửa nhỏ hẹp.
Sau khi xuống xe, Lưu Hạ dẫn ba người đi vào một căn nhà kiểu cũ. Hành lang ngôi nhà cũ rất dài, bởi do khuất sáng nên đèn hai bên hành lang đều được mở. Trần nhà rất thấp, tựa như một khắc sau có thể sụp xuống. Lưu Hạ vừa đi vừa nói: “Năm ngoái cấp trên phái người xuống thẩm tra, trong cục cấp bách rối tung rối mù, cuối cùng cũng dọn sạch sẽ mấy tòa nhà đằng trước. Đợi khi tổ thẩm tra vừa đi, mấy tòa nhà còn lại phía sau cũng không còn được dọn dẹp nữa”.
Lời nói này không đầu không đuôi, Liên Xảo Dã lại nghe và hiểu được —— mấy tòa nhà và trang thiết bị không được sử dụng được dùng làm gì, trong lòng mọi người đều biết rõ.
Hùng Linh Linh há miệng, nhưng không nói gì. Cô trèo lên giường của mình, kéo chăn qua che kín cả người.
Liên Xảo Dã nghe thấy tiếng khóc đè nén truyền đến từ trong chăn, nhưng cô cũng không định nhúng tay vào —— cô là người mới, vẫn chưa dung nhập được với cái phòng này, cho nên tự mình lo mình là phương pháp tốt nhất. Khi cô rốt cuộc sửa sang xong hành lý thì cũng đã tới giờ tắt đèn. Sau khi tắm qua loa, cô mệt mỏi ngã xuống giường.
Thật kỳ lạ, mặc dù cơ thể điên cuồng kêu gào đòi nghỉ ngơi, nhưng đại não vẫn rất thanh tỉnh. Liên Xảo Dã hồi tưởng những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, cảm thấy tự giễu, thật là một cú kích thích. Bỗng nhiên, cô nghe Hùng Linh Linh líu ríu kêu một tiếng “Bạch Lộ”, nhưng rất nhanh đã yên tĩnh lại —— đúng là chị em tình thâm, ngay cả trong lúc ngủ vẫn còn nhớ đến nhau. Liên Xảo Dã cười cười, nhắm mắt lại.
…
Hùng Linh Linh quả thật đang khóc trong lúc ngủ, cô nghĩ lúc còn sống Bạch Lộ đối với mình tốt vô cùng, càng khóc càng thương tâm. Khi cô tỉnh lại lần nữa, đèn phòng đã tắt. Cô mơ mơ màng màng suy nghĩ, ngày hôm nay khẳng định là Bạch Lộ lại cùng bạn trai qua đêm ở ngoài.
Két két. Có tiếng mở cửa, ngay sau đó, ngọn đèn trên hành lang chiếu vào. Một người đang đứng ngược sáng, rón rén đi vào.
Hùng Linh Linh nửa tỉnh nửa mơ, thốt ra lời: “Bạch Lộ?”. Sao hôm nay lại về? Cửa không khóa sao? Làm sao lại vào được chứ? Cô có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng không chống lại được cơn buồn ngủ, lần thứ hai ngủ thiếp đi.
Bạch Lộ không giống như ngày thường mà tiện tay kéo chăn lại đàng hoàng cho Hùng Linh Linh mà lại trực tiếp leo lên giường.
Bạch Lộ đã trở về, tốt quá. Trong mơ, Hùng Linh Linh cười rộ lên.
Bỗng nhiên, cô bừng tỉnh ——
Không phải Bạch Lộ đã chết rồi sao?
Cô cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, người nằm trên cái giường kia, là ai?
…
Ngày 2 tháng 12.
Hùng Linh Linh, sinh viên năm nhất khoa tiếng Anh đại học Z, chết trong phòng ký túc xá.