Thân Biên (Nhân Quỷ) (Bộ 2)
Chương 123 : Mượn thân (1)
Ngày đăng: 16:36 19/04/20
Khi Liên Xảo Dã mở mắt lần thứ hai, cô đang nằm tại một nơi rất lạnh. Xung quanh tối om, cô thử cử động ngón tay, cộp cộp, gõ trúng một vật cưng cứng. Cô lặng yên nằm đó, cảm thấy cả người rất lạnh nhưng lại không có bất kì phản ứng nào. Cô sợ hãi vô cùng _______ rõ ràng ở trong môi trường lạnh như vậy, nhưng vì sao cơ thể lại không run rẩy?
“Cô tỉnh rồi?”. Có giọng nói vang lên trong bóng tối. Trong trẻo mà dịu dàng, cô chưa từng nghe qua.
Tôi làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Liên Xảo Dã vội vàng há miệng, nhưng cũng giống khi nãy, cơ thể không có chút phản ứng nào. Thứ duy nhất có thể cử động cũng chỉ có một, đó chính là đôi mắt. Vì vậy cô cố gắng mở to hai mắt.
Người nói chuyện hình như cũng phát hiện ra sự khó khăn của cô, Liên Xảo Dã cảm thấy một luồng ánh sáng êm dịu ________
Nếu như cơ thể người kia không phải là bán trong suốt thì Liên Xảo Dã gần như cho rằng mình đã gặp được thần tiên.
Đứng trước mặt cô là một người….con trai. Liên Xảo Dã không biết tại sao, nếu như dùng từ đàn ông hoặc chàng trai trên người người đó thì không hề thích hợp. Người đó ôn hòa hơn so với thuộc tính của một người đàn ông, kiên nghị hơn so với một chàng trai. Người đó khoác một cái áo choàng màu xanh nhạt, nhìn rất tùy ý nhưng lại có vẻ giản dị và tinh tế. Liên Xảo Dã không nhịn được nghĩ đến hai câu ________quân tử đoan phương, ôn lương như ngọc. Người con trai trước mắt này, tựa như ôn ngọc được bao bọc trong làn nước, khiến người khác vừa nhìn thấy liền sinh ra hảo cảm.
Ánh sáng nhu hòa phát ra từ trên người người đó, cậu ta lẳng lặng đứng đó quan sát Liên Xảo Dã, khóe miệng mang theo ý cười, thoạt nhìn là một người vô cùng hòa nhã.
Liên Xảo Dã gần như đã thích cậu ta ngay từ cái nhìn đầu tiên. Thế nhưng, cú sốc cô vừa trải qua không bao lâu khiến cô trở nên cẩn thận hơn.
“Cậu là quỷ”. Cô trừng mắt nhìn người kia. Tuy cô không thể mở miệng nhưng cô biết đối phương nhất định nghe thấy.
Người nọ cười cười: “Nói đúng ra, tôi là hồn phách”. Khi cậu ta đến gần, Liên Xảo Dã nhìn thấy rõ đôi mắt của cậu ta _______trong mắt cậu ta có gợn nước lưu động. Liên Xảo Dã nhìn vào nó, kì lạ thay cô dần dần bĩnh tĩnh lại.
Cậu đứng ở khoảng cách có thể khiến cho Liên Xảo Dã cảm thấy an toàn, cẩn thận giải thích: “Cách hiểu thông thường về “ma quỷ” được chia làm hai loại, một loại là “Phách”, một loại là “Hồn”. Loại quỷ vì một chấp niệm mà lưu luyến nhân gian gọi là “Phách”, nó không có trí khôn, không có biểu tình. Chỉ cần đạt thành tâm nguyện, nó sẽ biến mất. Còn “Hồn” thì rất khôn ngoan, hơn nữa lại giàu cảm xúc. Sức mạnh tinh thần của nó mạnh hơn rất nhiều so với “Phách”, tuy nhiên, cũng rất dễ đi vào cực đoan. Hai người mà cô vừa gặp phải lúc nãy, chính là “Hồn” vừa mới hình thành không bao lâu”.
Liên Xảo Dã chưa từng nghe qua chuyện như thế, hơn nữa mỗi lần nhắc tới thần quỷ tinh quái cô đều thấy rất hứng thú, nghe đến đó, cô nghi hoặc: “Cậu nói rằng cậu là hồn phách?”.
Chiếu theo lời nói của cậu ta, “Hồn” và “Phách” là hai cá thể độc lập. Nhưng tại sao cậu ta lại vừa là “Hồn” vừa là “Phách”?
“Có lẽ là vì tôi vừa có chấp niệm, vừa có tình cảm”. Người nọ nói.
Nói cách khác, cậu ta là thứ gì đó không phải người cũng không phải quỷ? Thế nhưng, Liên Xảo Dã cũng không đành lòng dùng từ “thứ” để hình dung cậu ta, cậu ta ôn nhu mỹ hảo, so với đại đa số người còn tốt hơn.
Lúc này Liên Xảo Dã mới nhìn rõ, nơi cô đang nằm chính là một cái tủ lạnh.
Có người đẩy xe đi ngang qua tủ lạnh, Liên Xảo Dã nhắm mắt lại, lẳng lặng nằm đó, cô nghe thấy tiếng nói chuyện ________
“Hôm nay muốn ăn gì nào?”.
“Ăn gì cũng được”.
“Anh thật là, cái gì cũng nói tùy tiện, cuối cùng cũng là em lo nghĩ thôi”.
Lúc nhỏ, cô và ba mẹ cùng nhau đi siêu thị, khi đó hình như mẹ cũng oán trách ba như vậy. Nhưng cô luôn là người đầu tiên mua món ăn mà ba yêu thích.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, con muốn ăn kem”.
“Không được, mua rồi con lại ăn không hết”.
“Chỉ mua một hộp thôi, con sẽ ăn hết chứ không bỏ mứa đâu”.
Khi mẹ đang chọn đồ ăn, cô sẽ kéo kéo góc áo của mẹ mà nói như vậy. Mẹ lúc nào cũng cự tuyệt cô ngay từ đầu, nhưng cuối cùng cũng bị lời cầu xin của cô hạ ngục, mà mua cho cô tận hai hộp.
…
Hạnh phúc lắm!
Vì sao khi còn sống mình lại không cảm nhận được? Dịch thể lạnh như băng rơi ra từ khóe mắt cô, cô lẳng lặng nằm đó, không ngừng rơi lệ.
“Haiz…”. Hình như cô nghe thấy tiếng người kia thở dài.