Thân Biên (Nhân Quỷ) (Bộ 2)
Chương 228 : Bbs
Ngày đăng: 16:36 19/04/20
Con chuột di chuyển nhanh trong tay Tôn Trí Triết. Đây là diễn đàn kinh dị lớn nhất mạng Internet, tổng cộng có 5 mục. Bốn mục đầu tiên ở chế độ công khai, bao gồm chuyện kinh dị, hình ảnh, phim, âm thanh, tất cả đề tài liên quan đến kinh dị đều có thể tìm thấy ở đây. Và một trong những tin nóng nhất chính là chủ đề “Cô sơn quỷ thoại”, mỗi ngày đều có rất nhiều người đăng tải “Chuyện bản thân từng trải qua”, mục đích là để tham gia vào mục cuối cùng của diễn đàn _____ Cõi Âm, Cõi Âm là mục riêng tư, chỉ có những người được thành viên nội bộ của “Cõi âm” đồng ý thì mới có thể tham gia, nhưng không ai từng thấy qua bọn họ. Điều duy nhất mọi người biết được chính là nếu muốn tìm bọn họ, chỉ có thể đăng tải “Câu chuyện ma quỷ”, câu chuyện càng chân thật càng có khả năng được chú ý.
Tôn Chí Triết hài lòng xem lại bài viết trên máy vi tính, ngón trỏ cử động, nhấn vào nút đăng tải bài.
…
Tôi biết nó đã quấn lấy chúng ta, Điệp Tiên.
Mọi người đều nói Thế Vỹ điên rồi, thật buồn cười, cậu ấy chẳng những không điên, mà còn tỉnh táo hơn bất cứ người nào trong chúng ta. Cậu ấy nói cho tôi biết, Điệp Tiên đến, chúng ta sẽ chết.
Đây là sự thật. Ai cũng biết Thân Đồ Thành nhìn thấy tay Điệp Tiên, nhưng bọn họ lại không biết, tôi, nhìn thấy Điệp Tiên.
Lúc đó nó đứng bên cạnh Thân Đồ Thành, đưa lưng về phía chúng tôi. Tôi nhìn thấy mái tóc dài của nó, dài vô cùng, dài đến mặt đất và đen nhánh. Toàn thân nó ướt đẫm nước, một cơn gió thổi vào, tôi liền cảm giác được một ít hơi nước, nó giống như mỹ nhân bò ra từ trong hồ.
Tôi không dám nhìn thẳng vào nó, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc trò chơi chết tiệt này.
Chúng tôi thật sự đã gọi quỷ đến! Tôi muốn hét lớn như vậy, nhưng tôi không dám, tôi sợ kinh động đến nó. Nó đứng bên cạnh Thân Đồ Thành, đối diện với tôi. Ngón tay tôi cứng đờ đặt lên ngọc điệp, theo nó di chuyển lên xuống, tôi không còn nhớ được nó nói những gì, chờ tôi lấy lại tinh thần, Thế Vỹ đã hét lên.
Thân Đồ Thành lập tức đứng lên, Điệp Tiên bên cạnh hắn biến mất.
Chúng tôi cố ý đợi đêm khuya mới bắt đầu trò chơi này, kí túc xá đã tắt đèn, rất hợp ý chúng tôi, Tiểu Huy lấy ra mấy cây nến rồi đốt lên. Vào giờ phút này, ánh mắt hoảng sợ của Thế Vỹ dưới ánh nến lập lòe nhìn vô cùng đáng sợ.
“Cậu…cậu cũng thấy sao?”. Cậu ấy run rẩy hỏi Thân Đồ Thành, đôi mắt tràn ngập sợ hãi.
Vẻ mặt Thân Đồ Thành rất nghiêm túc, hắn càng im lặng, nỗi tuyệt vọng trong mắt Thế Vỹ càng tăng cao. Một lát sau, Thân Đồ Thành gật đầu.
“Nó…Điệp Tiên, bắt, bắt được tay mình rồi”. Thế Vỹ hốt hoảng nắm tay áo Thân Đồ Thành, bật khóc nức nở không ngừng hỏi làm sao bây giờ.
Chúng tôi đều bị vẻ mặt kinh hãi của cậu ấy dọa sợ, vì vậy liền dọn dẹp hết mọi thứ. Khi cầm lấy tờ giấy vàng được truyền xuống từ khoa Lịch Sử, tôi cảm thấy bên trên có ươn ướt, cảm giác ẩm ướt chui lên não, tay run lên, tờ giấy vàng rơi xuống đất.
“Ừm, bộ dáng không tệ…”. Bạch Lộ nói, “Tóc rất dài”.
Tôi ép buộc bản thân trấn định lại, từ trong ngực móc ra ngọc điệp đeo vào cổ Bạch Lộ, “Tặng em”.
“Đây là cái gì?”. Vẻ mặt Bạch Lộ vô cùng ngây thơ.
“Đây là ngọc”. Tôi cố gắng nặn ra nụ cười, “Anh thích em”.
Tôi trao đổi số điện thoại với Bạch Lộ, đeo lên vẻ mặt hạnh phúc đưa cô về kí túc xá. Lúc rời đi cô gọi tôi lại, “Cái ngọc điệp này thực sự tặng cho em sao?”.
Tôi cảm thấy hình như cô đã biết gì đó, vì vậy lập tức luống cuống, sự yêu mến trong mắt trở nên oán độc.
“Thực sự tặng cho em sao?”. Cô xác nhận lần nữa.
Tôi gật đầu, hôn có lệ lên trán cô, sau đó rời đi như chạy trốn.
Ngày hôm sau khi tin tức Bạch Lộ tử vong rải rác khắp trường, tôi trốn trong chăn không ngừng khóc. Tôi nghe tiếng bọn Tiểu Huy mở cửa.
“Anh thật sự muốn tặng ngọc điệp cho em sao?”.
…
Màn hình máy vi tính đột nhiên biến thành màu đen, lông mày Tôn Chí Triết giật giật, vừa muốn cúi người kiểm tra nguồn điện thì một dòng chữ to màu đỏ xuất hiện.
Chào mừng đến Cõi Âm.
Bàn tay trắng nõn vươn ra khỏi màn hình ôm lấy hắn. “Chào mừng thành viên mới, Tôn Chí Triết”.