Thân Biên (Nhân Quỷ) (Bộ 2)

Chương 232 : Trở về thành phố Z

Ngày đăng: 16:37 19/04/20


“Thế nào?”. Thân Đồ Thành lo lắng dò hỏi.



Lưu Hạ di chuyển cái chìa khóa vạn năng trong tay, trán đổ đầy mồ hôi: “Còn chút nữa”.



Lúc này bọn họ đang đứng bên ngoài nhà Quách Khải, gõ cửa không ai mở, gọi điện thoại cũng không ai bắt máy.



“Chết tiệt”. Lưu Hạ lắc lắc bàn tay đau xót, mắng: “Còn một cái khóa điện tử nữa!”.



Cao Kiệt nhíu mày: “Hay là gọi quản lí đến mở đi”.



“Không được”. Liên Xảo Dã phản đối, “Nếu như oán khí chưa tan thì sẽ ảnh hưởng đến người quản lí”.



Thân Đồ Thành bực bội vò tóc, bàn tay nắm chặt tay vịn cầu thang bên cạnh. Hắn cảm thấy có thứ gì đó đang chạy bên trong người hắn, mỗi khi hắn nôn nóng hoặc khẩn trương, những thứ đó sẽ xuất hiện, ầm ĩ khiến hắn muốn phát điên. Chúng nó nói hủy diệt, hủy diệt…Hủy diệt tất cả, tất cả những thứ khiến ngươi hưng phấn, chán ghét, bất an, nóng giận, hủy diệt hết toàn bộ. Chúng nó dụ dỗ hắn _______ không thấy tên cảnh sát kia rất chậm chạp sao? Vậy thì, giết tên đó đi, tại sao lại không chứ? Là sự vô dụng của tên đó khiến ngươi vô cùng sốt ruột, nếu như tên đó có thể nhanh nhẹn một chút thì ngươi cũng không cần khó chịu như vậy.



Giết đi, giết tên đó đi…



Trên trán nổi đầy gân xanh, vụn gỗ nhỏ đâm vào lòng bàn tay hắn, Thân Đồ Thành cố gắng nhẫn nại.



“Các người không thấy vô lí sao?”. Lưu Hạ ngậm chìa khóa trong miệng, ngón tay di chuyển thật nhanh trên bàn phím, “Chúng ta đến đây đã lâu, vậy mà căn hộ đối diện không hề có chút phản ứng”.



“Đừng nghi thần nghi quỷ”. Cao Kiệt không nặng không nhẹ đánh hắn một cái, “Bây giờ là giờ làm việc, không có ai ở nhà là chuyện rất bình thường”.



“Vậy cha mẹ của Quách Khải đâu? Tôi nói, nếu như Quách Khải thật sự gặp phải chuyện gì đó…Việc này…không phải người bình thường sẽ la to….hoặc có thể…tạo ra chút tiếng động gì đó?”.



“Cậu ta ở một mình”. Thân Đồ Thành đột nhiên lên tiếng. Giọng nói mang theo kiềm nén, hình như đang chịu đau đớn cực lớn.



Lưu Hạ sửng sốt, xoay người lại hỏi: “Cậu sao thế?”.



Đúng lúc đó, đèn cảm ứng trong hành lang bỗng tắt ngúm, thân thể Thân Đồ Thành chợt căng thẳng, mùi máu tươi thoang thoảng bay tới.



Gầm!



Dã thú trong cơ thể đã phá kén chui ra, Thân Đồ Thành không còn áp chế được nữa. Hắn một tay nhấc Lưu Hạ lên rồi ném sang một bên, sau đó ra sức đánh vào cánh cửa chống trộm.




“Lấy ở chỗ Bàng Đỉnh hả?”. Dĩ nhiên Cao Kiệt rất hiểu Lưu Hạ, nhanh chóng nói toạc ra.



“Hữu dụng là được rồi”. Lưu Hạ nhanh chóng điền mật mã vào, sau đó đăng nhập QQ của Quách Khải.







“Không thể nào…”. Lịch sử trò chuyện của Quách Khải trống không.



“Làm sao bây giờ?”.



Liên Xảo Dã hiển nhiên không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, nhất thời không có biện pháp gì. Trái lại Thân Đồ Thành lên tiếng: “Kiểm tra hộp thư đi”.



Lưu Hạ mở hộp thư, quả nhiên bên trong có một lá thư, có điều không phải nằm trong hộp thư đến mà là nằm trong hộp thư đang gửi _______



Người gửi: 764483495 <[email protected] com>



Thời gian gửi: ngày 5 tháng 3 năm 2011 (thứ bảy) 03:29am



Người nhận: 382425072 <[email protected] com>



Nội dung bức thư chỉ có một địa chỉ.



“Mở ra xem”.



“Không mở được”. Lưu Hạ nhấn vài lần, “Lỗi địa chỉ rồi”.



“Tra xem người nhận là ai”. Liên Xảo Dã lên tiếng.



Danh sách bạn bè của Quách Khải có hơn một trăm người, hơn nữa không có phân loại, tìm một lúc lâu, Lưu Hạ rốt cuộc cùng dừng chuột: “Cái này”.



Lư Trọng Huy.