Thân Biên (Nhân Quỷ) (Bộ 2)
Chương 239 : Bàng sơn cô hồn (4)
Ngày đăng: 16:37 19/04/20
“Sao vậy?”. Thân Đồ Thành trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn nghe theo mà dừng chân.
Cố Phán Hảo tựa lên vai Thân Đồ Thành, suy nghĩ rồi nói: “Phía trước có ánh sáng”. Ánh sáng chỉ là một điểm rất nhỏ nhưng phá lệ rõ ràng trong màn đêm sâu thẳm và đen kịt.
“… Đến rồi?”. Tuy hỏi như vậy nhưng Thân Đồ Thành cũng mơ hồ cảm thấy không đúng _____ không thể nào là thôn làng.
Thân Đồ Thành là người rất nhạy bén, loại mẫn cảm trong bóng đêm bất thình lình đột phát. Hoàn cảnh cây cỏ xung quanh càng lúc càng quỷ dị, bầu không khí càng lúc càng tĩnh lặng âm u, ngay từ đầu hắn đã phát hiện. Hắn nhìn thấy tất cả nhưng lại không nói gì, đồng thời dằn tất cả tâm tình xuống tận đáy lòng. Thứ nhất là vì không muốn kinh động đến Liên Xảo Dã ______ lúc trước, hắn bảo Liên Xảo Dã trèo lên lưng mình là vì muốn bảo vệ cô tốt hơn. Thứ hai là vì Thân Đồ Thành bỗng nhiên có một loại cảm giác rằng nguy hiểm đang cách bọn họ ngày càng gần.
Cố Phán Hảo nhìn Thân Đồ Thành bất động thanh sắc ý muốn bảo hộ, cậu nở nụ cười nhàn nhạt, nói: “Sẽ không có người ở tại đỉnh núi đón gió như vậy đâu”.
Thân Đồ Thành vô thức siết chặt người tựa trên tấm lưng mình, mím môi quét mắt nhìn xung quanh.
“Không thích hợp cho người, nhưng trái lại rất thích hợp cho ma quỷ ở”. Cố Phán Hảo cười khẽ một tiếng, “Phía trước chắc là bãi tha ma”.
“Có lẽ là người gác đêm”.
Khi Thân Đồ Thành nói ra khả năng này, vẻ mặt và giọng nói rất bình thản không quan tâm, nhưng Cố Phán Hảo lại tinh tường nhận thấy lệ khí cả người hắn tăng vọt. Cậu cười một tiếng, nói: “Chúng ta không còn đường nào để đi, đến đó thôi”.
Thân Đồ Thành gật đầu, đang muốn cất bước thì lại nghe Cố Phán Hảo nói: “Đặt tôi xuống đi”.
Thân Đồ Thành nhíu mày, không hề cử động.
Nhưng ngọn đèn lồng trước mắt hai người lúc này, không phải là đèn hoa, cũng không phải là đèn lồng đỏ, thậm chí nó cũng không phải làm từ lụa. Thân Đồ Thành thấy rõ ràng đó là một cái đèn lồng giấy. Nó được treo trên nhánh cây khô, kích cỡ chỉ bằng phân nửa đèn lồng bình thường, giấy mỏng đến gần như trong suốt, mặt trên không có bất kỳ hoa văn nào. Ngọn nến bên trong tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, âm u, rọi lên mặt hai người, trắng bệch nhợt nhạt.
“Lồng đèn dùng để đưa tang”. Cố Phán Hảo nói.
Thân Đồ Thành kéo Cố Phán Hảo lui về sau vài bước, cau mày nói: “Em có thấy nhánh cây kia nhìn cứ như một bàn tay không”.
“Ừm”. Cố Phán Hảo buồn cười, “Cứ như một người xách theo đèn lồng đứng ở đó vậy”.
“Hơn nữa…”. Thân Đồ Thành lại nghĩ xa hơn, “Cái đèn lồng nhỏ như thế, vậy mà cách xa như vậy vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng”.
“Vâng, giống như đặc biệt chờ chúng ta vậy”.
Thân Đồ Thành nhìn xung quanh một vòng, các giác quan của cơ thể khởi động tìm kiếm, thứ vẫn đi theo bọn họ đã biến mất, vào lúc hắn không để ý, nó tựa hồ đã thoáng cái chui vào trong đất.
Nghĩ đến đây, Thân Đồ Thành không khỏi nhìn xuống mặt đất dưới chân.
Điện thoại di động báo hiệu vài lần, đèn báo hiệu nhấp nháy rồi tối sầm. Trước mắt là một khoảng không đen nhánh, cỏ dại um tùm trên mặt đất nhẹ nhàng chạm vào chân hai người, tựa như cánh tay nghịch ngợm của đứa bé con. Cơ thể của chúng nó chôn dưới bùn đất, đồng loạt vươn tay, từng chút quấy nhiễu hai người, tựa như một giây tiếp theo sẽ kéo bọn họ xuống dưới đất làm bạn cùng chúng nó.
Không biết là chân trở nên nặng nề hay là bùn đất dưới chân bỗng nhiên dính dớp, cảm giác ẩm ướt chui lên từ lòng bàn chân, mùi máu tươi thoang thoảng bay vào mũi Thân Đồ Thành…