Thân Biên (Nhân Quỷ) (Bộ 2)

Chương 243 : Bàng sơn cô hồn (7)

Ngày đăng: 16:37 19/04/20


Đây là lần đầu tiên trong đời Phù Định hâm mộ một người, mà người kia lại là đệ đệ Phù Sinh gã chán ghét nhưng kiêng kỵ. Bởi vì nó có Cố Phán Hảo. Thoạt nhìn, Cố Phán Hảo có vẻ rất nghe lời nhưng kỳ thật lại cố chấp hơn bất cứ ai khác. Y cố chấp cho rằng Phù Sinh rơi xuống vách núi nhất định không chết, cố chấp nghĩ rằng cho dù cách thiên sơn vạn thủy cũng nhất định có thể gặp lại ca ca.







“Một người cố chấp như vậy, ngươi nói xem, y muốn Phù Sinh hay là ngươi?”.



“Câm miệng! Mau câm miệng lại!”. Thân Đồ Thành không kìm chế được nữa, hắn hất bàn tay Cố Phán Hảo đang kéo lấy hắn, xông tới nhánh cây to khỏe kia.



“Ngươi là Phù Sinh, ngươi sát hại vô số người, tội ác tày trời. Ngươi là Thân Đồ…”. Tay của Thân Đồ Thành ấn mạnh vào gương mặt huyết nhục mơ hồ của Phù Định, ngón tay của hắn cắm vào đống thịt mềm hư thối.



“A!”. Phù Định gào hét, điên cuồng la to: “Ngươi là Thân Đồ Thành, Cố Phán Hảo không yêu ngươi! Cố Phán Hảo không yêu ngươi!”.



“Câm miệng!”. Thân Đồ Thành thét lớn, lực năm ngón tay đột nhiên thắt chặt, cuối cùng xé xuống một miếng thịt từ trên mặt Phù Định.



“A _____ a a a a!”.



Máu mang theo thịt vụn bắn tung tóe lên mặt Thân Đồ Thành, hắn dừng lại, đưa tay lau sạch rồi bất chợt lộ ra nụ cười lạnh. Phù Định ngừng kêu la, vô thức rụt người vào trong thân cây ______ gã biết nụ cười kia đại biểu cho điều gì. Ngày trước lúc Phù Sinh giết người, hắn sẽ mỉm cười như vậy.



Hắn là kẻ trời sinh giết chóc, nơi nào có hắn nơi đó sẽ có máu tươi, phần còn lại của chân tay đã bị cụt, chết chóc… Hắn là huyết chi quỷ hung ác nhất, càng giết càng thỏa thuê. Phù Định không chỉ một lần nhìn thấy Phù Sinh cười như vậy, gã nhắm mắt nhớ tới lần cuối cùng gã nhìn thấy Phù Sinh mỉm cười như vậy vào nghìn năm trước.







Trên thành lũy cao vút của Lộc thành, Phù Định thân áo giáp, từ trên cao nhìn xuống.




Thân Đồ Thành thấy gã không trả lời, hắn định tiến lên thì bị Cố Phán Hảo kéo lại. Cậu đẩy Thân Đồ Thành tránh xa vài bước, không để ý đến đối phương đang hờn giận, ôn hòa nói: “Chúng tôi đang tìm một người tên là Lư Trọng Huy, cậu ta đang bị Điệp Tiên quấn lấy, tình huống rất nguy hiểm”.



Phù Định rốt cuộc cũng nâng mắt lên, nhìn thẳng vào Cố Phán Hảo, lời thốt ra không phải câu trả lời mà là một vấn đề: “Khi đó vì sao ngươi không đến?”. Ta liều đến hơi thở cuối cùng để gọi tên ngươi, nhưng vì sao ngươi lại không đến?



Cố Phán Hảo sửng sốt một lúc lâu, giống như hiểu ra gì đó, vẫn như cũ ôn hòa nói: “Tôi không còn nhớ gì cả”.



Phù Định nghe vậy cả kinh, cành cây to dài quất lên mặt đất _______ ta nhớ ngươi mấy nghìn năm, niệm tên ngươi mấy nghìn năm chỉ vì mong cầu một đáp án, vậy mà ngươi lại… cái gì cũng quên hết?



“Xin lỗi, tôi thật sự đã quên mất”. Giọng nói của Cố Phán Hảo tràn ngập áy náy.



Phù Định lại đột nhiên cười ha ha, gã nhìn thẳng vào Thân Đồ Thành, máu thịt trên mặt run run: “Phù Sinh! Phù Sinh! Ngươi nghe xem! Ngươi nghe xem! Y đã quên mất ngươi kìa!”. Gã cười đến toàn bộ thân cây đều rung động, “Ta còn nhớ rõ ngươi, vậy mà y đã quên mất ngươi… Ha ha, đây chính là cảm tình của các ngươi sao? Ha ha, ta lầm rồi, chúng ta đều đã lầm rồi… Kẻ vô tình không phải là ngươi, mà chính là y!”.



Thân Đồ Thành không vui kéo Cố Phán Hảo trở về bên người, tức giận tích lũy trên mặt nhưng hắn không nổi giận như lúc trước. Hắn lặng lẽ nhìn Phù Định, một lúc lâu mới lên tiếng: “Xin lỗi”.



Tiếng cười của Phù Định ngưng bặt, tựa như nghe được chuyện rất khó tin, gã nhìn chằm chằm Thân Đồ Thành: “Ngươi nói… cái gì?”.



“Xin lỗi”. Thân Đồ Thành rất bình thản, “Ta là Phù Sinh, ta không nên đối với ngươi như vậy”.



“Ngươi…”. Môi Phù Định giật giật, muốn nói gì đó nhưng lại nói không nên lời.



Trong bãi tha ma hoang vu, tĩnh mịch, một tia nắng ấm áp chiếu tới, trong chốc lát không ai nói gì. Phù Định ngẩng mặt tiếp nhận cái vuốt ve của tia nắng ấm, qua một hồi lâu mới nói: “Nguyên lai, đợi ta chẳng qua chỉ là một câu “Đã quên”, một câu “Xin lỗi”…”.