Thân Biên (Nhân Quỷ) (Bộ 2)

Chương 248 : Thanh hành vong âm (2)

Ngày đăng: 16:37 19/04/20


“Được rồi, bây giờ cậu nghe mình nói, tắt máy tính đi rồi rời khỏi văn phòng ngay lập tức”. Bàn tay của Hồ Kiến Huy nắm chặt lấy di động, đầu bên kia truyền đến giọng nói của Thân Đồ Thành, bĩnh tĩnh căn dặn những điều hắn phải làm.



“Mình tắt máy rồi”. Hồ Kiến Huy vừa nói vừa mở cửa, hắn thò đầu ra thăm dò ______ quả nhiên, tổ kịch đã rời khỏi đây.



Văn phòng làm việc của hắn được đặt ở phía sau ngôi nhà ma, cách cửa ra chỉ khoảng hai phút đi bộ. Đó là lối đi chuyên dụng của nhân viên công tác tại ngôi nhà ma, từ lúc “Tác mệnh vong âm” khai máy, các fan hâm mộ trung thành của nữ minh tinh La Dao Dao ngày nào cũng cố thủ ở những nơi gần ngôi nhà ma, để tránh khỏi bọn họ, Hồ Kiến Huy và anh trai của hắn đã sử dụng con đường này không chỉ một lần. Cũng chính vì vậy, Hồ Kiến Huy biết rõ đi ra khỏi lối đi chuyên dụng sẽ đụng phải một khu rừng trúc lớn, mà muốn đến chỗ tổ kịch thì phải vòng qua nó, thế này thì thời gian sẽ bị kéo dài, vượt xa khoảng thời gian “chưa đến mười phút” mà hắn nói với Thân Đồ Thành.



Trước văn phòng là “Hồ xác chết” được bao phủ trong ánh sáng đỏ. Ánh sáng tập trung ở trong hồ, ngoài những “khối xác chết” giả treo lơ lửng trên cao, thậm chí ngay cả “mỡ” trắng vàng cũng có. Để đạt đến mục đích kinh dị, người thiết kế ngôi nhà ma bố trí ánh đèn vô cùng u ám, cứ như vậy thì ấn theo bản năng tìm kiếm ánh sáng của con người, sau khi đi qua khu vực trước đó thì khách tham quan sẽ không tự chủ tập trung vào trong “Hồ xác chết”.



Hồ Kiến Huy cũng giống như vậy, ánh mắt của hắn không thể khống chế rơi vào một cái chân giả. Đó là chân của một đứa bé, chỗ mắt cá chân đã không còn lớp da, đầu khớp xương nhỏ dị dạng lộ ra ngoài, bàn chân nho nhỏ mềm nhũn treo trên đùi, toàn bộ móng chân đều đã bị tróc sạch, chỗ đầu ngón chân còn có một đoạn xương trắng hếu nhô ra ngoài.



Chỉ mới nhìn một chút mà Hồ Kiến Huy đã cảm thấy chân như nhũn ra. Nếu không vịn lấy cánh cửa thì hắn gần như co quắp ngồi bệt xuống đất. “Thân Đồ Thành! Thân Đồ Thành! Cậu còn ở đó không?”. Hắn run rẩy nói, giọng nói trầm thấp uốn lượn quanh “Hồ xác chết”, vọng lại trong không khí, chợt nghe như có người trốn trong hồ lập lại những lời hắn nói.



May mắn là Thân Đồ Thành lập tức đáp lại: “Mình ở đây, cậu đừng hoảng”.



“Thân Đồ Thành, Thân Đồ Thành…”. Hồ Kiến Huy sợ đến nói lắp bắp, liên tục lặp lại: “Mình sợ, mình sợ…”.



Cái chân của đứa bé kia khiến hắn run cầm cập!



Hồ Kiến Huy chưa bao giờ là một người nhát gan, trên thực tế, lúc đầu Thân Đồ Thành đưa ngọc điệp cho bọn hắn xem thì người đầu tiên đưa ra quyết định chơi trò Điệp tiên chính là hắn. Nói đến quỷ thần, hắn xưa nay đều nửa tin nửa ngờ, nhưng hắn cũng không sợ. Có lẽ càng có khuynh hướng không tin thì vô luận là chuyện ma, ảnh ma hay trò chơi gọi hồn đối với hắn mà nói đó chỉ là một loại phương thức tìm kiếm kích thích.



Thế nhưng vào giờ khắc này, hắn nhìn chằm chằm vào cái chân nhỏ kia, vô luận dời mắt đi nơi nào thì hắn vẫn thấy sợ hãi.



Tựa như tất cả sợ hãi của hai mươi mấy năm nay tập trung ở chỗ này rồi đồng loạt bùng nổ, Hồ Kiến Huy càng run rẩy hơn, gần như muốn co giật.



“Kiến Huy?”. Thân Đồ Thành ở đầu bên kia sốt ruột gọi: “Cậu bị sao vậy? Mau đi ra ngoài đi!”.



“Mình…”. Cơ mặt của hắn kéo căng cứ như bệnh nhân bị trúng gió, nói cũng không thành lời: “ Mình… không cử động được… mình sợ, sợ, sợ…”.




Hắn tựa như phát điên vừa đập đầu vào thân cây, vừa nắm lấy tóc ra sức kéo xuống. Đúng lúc đó, hắn nghe thấy Thân Đồ Thành nói rằng: “Kiến Huy, cậu mau ra đây, mình chờ cậu ở cửa ra!”.



Tựa như bắt được tia hi vọng sống sót, Hồ Kiến Huy hét lên phóng tới chỗ con quỷ đang đứng cản đường.



“Đừng đi…”. Một giọng nói bay vào lỗ tai hắn.



Hồ Kiến Huy vừa khóc vừa cười, vừa hét lên: “Có người tới đón tao! Mày đừng nghĩ sẽ hại được tao! Đừng nghĩ!”







Đợi đến khi phục hồi lại tinh thần, Hồ Kiến Huy thấy mình đã chạy đến lối ra. Hắn lập tức té quỵ xuống đất, khóc thật to rồi hét vào điện thoại: “Thân Đồ Thành, mình ra ngoài rồi!”.



Đầu bên kia im lặng.



“Thân Đồ Thành, Thân Đồ Thành!”.



“Mình ở đây”. Giọng nói của Thân Đồ Thành truyền đến, nhưng lại ở cách đó không xa, từ trên một cái notebook.



“Cậu… cậu ở đâu?”. Hồ Kiến Huy lui về sau từng bước.



“Ở chỗ này”. Hồ Kiến Huy cảm giác có người kéo ống quần của hắn. Hắn cúi đầu _______ không biết từ lúc nào bàn tay móc lấy ống quần của hắn đã biến thành một bàn tay trẻ con.



Bàn tay bé nhỏ nắm chặt bắt lấy ống quần của hắn.



Và phía sau lưng hắn, một đôi chân dị dạng đã đứng đó, từ xa đến gần là một hàng dấu chân đỏ tươi…