Thân Biên (Nhân Quỷ) (Bộ 2)

Chương 250 : Thanh hành vong âm (4)

Ngày đăng: 16:37 19/04/20


Khi nó đang muốn phóng ra ngoài, giọng nói nhu hòa của Cố Phán Hảo vang lên từ phía sau, thở dài tựa như tiên nhân: “Đinh quỷ trận”.



Trong nháy mắt, ống tay áo rộng lớn của Cố Phán Hảo xuất ra bảy cột nước, chúng nó lấy tốc độ nhanh như chớp phóng về phía con quỷ nhỏ.



Cao Kiệt nhìn thấy, sắc mặt lập tức trắng bệch ________ bảy cột nước có hình dạng như bảy chiếc đinh đâm thẳng vào bảy chỗ khác nhau của con quỷ nhỏ, đỉnh đầu, hai vai, hai tay và hai chân. Gợn nước lưu chuyển bên trong thân đinh sắc nhọn, mơ hồ còn mang theo vài tia sáng xanh biếc, khí tức cường đại chỉ thuộc về duy nhất Cố Phán Hảo đập vào mặt, buộc Cao Kiệt phải tránh né.



Đinh quỷ trận là trận pháp có thể khắc chế gần như toàn bộ lệ quỷ, Cao Kiệt chưa bao giờ nhìn thấy người nào có khả năng sử dụng nó thành thục như vậy. Ngay cả lúc bình sinh hắn cũng rất hiếm thấy, hắn cho rằng hòa thượng Bất Phá có tu vi cao thâm nhất cũng không thể thi triển trận pháp này, vậy mà Cố Phán Hảo chỉ nhẹ nhàng giơ ống tay áo, con quỷ nhỏ kia liền không thể cử động.



Bảy chiếc thủy đinh tỏa ra khí tức thuộc về riêng Cố Phán Hảo, ôn hòa, bao dung, hàm mà không lộ, không bá đạo cũng không đường hoàng, nó tựa như cái đầm nước trong suốt nhẹ nhàng bao lấy ngươi, nhưng ngươi lại… không có chỗ để trốn.



Cho đến giờ phút này, Cao Kiệt mới thực sự cảm nhận được sự cường đại của Cố Phán Hảo. Cậu không tránh không thưởng, vô hỉ vô bi, cậu thậm chí ngoan ngoãn không gì sánh được, cậu tựa như làn nước thuần khiết vô hại, vì vậy những người ở bên cậu thường quên mất, một khi nước gào thét, nó sẽ nuốt chửng hết tất cả. Nhưng điều khiến Cao Kiệt càng thêm sợ hãi chính là phương thức lặng yên nuốt hết mọi thứ của Cố Phán Hảo, đầm nước trong veo xinh đẹp, khi con người còn đang ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trên mặt nước thì nó lại lặng lẽ vượt qua chân người kia, eo của người kia, cổ của người kia… đến khi người kia phát hiện thì tai ương đã ngập đầu.



Nghĩ tới đây, Cao Kiệt lại không tự chủ nhìn về phía Thân Đồ Thành. Chợt nhìn lại, cậu ta và Cố Phán Hảo tựa như hai thái cực, cậu ta thoạt nhìn rất mạnh mẽ uy vũ, tấn mãnh nhạy bén như dã thú, cả người tản ra khí tức xâm lược. Nhưng nhìn kĩ lại thì hoàn toàn không phải như vậy, cậu ta hung hãn dị thường nhưng cũng có một mặt lãnh tĩnh tự giữ, nhanh như gió nhưng cũng vững như thạch, nóng như lửa rồi lại lạnh như băng. Trên người cậu ta có thứ gì đó lắng đọng không thể nói rõ, vào giờ phút này, cậu ta tựa như một con mãnh thú ngủ say đã lâu đột nhiên tỉnh giấc, khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng.



Đối mặt với hai người như vậy, Cao Kiệt cảm thấy đau đầu. Vô luận là đinh quỷ trận của Cố Phán Hảo hay là lệ khí hữu hình hóa của Thân Đồ Thành thì đều khiến hắn cảm thấy khó chịu vô cùng, chỉ mới mười mấy phút ngắn ngủi mà người hắn đã đổ mồ hôi như mưa.



Cố Phán Hảo nhìn thấy, quan tâm lên tiếng: “Cao cảnh quan có thể đợi trong xe”.



Cao Kiệt nhíu mày, quật cường chống lại: “Tôi sẽ không cho cậu cơ hội chạy trốn”. Hắn từng quả quyết cho rằng Cố Phán Hảo chính là Điệp tiên. Cậu ta đã xuất hiện ngay từ ban đầu, sau đó tự nói đã quên hết tất cả mọi chuyện nhưng lại cố chấp lưu lại bên cạnh Thân Đồ Thành, rồi trước khi bọn họ bắt kịp, cậu ta đã giết chết Hồ Kiến Huy. Tất cả mọi việc cậu ta làm đều không thể thoát khỏi liên quan. Huống chi, bắt nguồn của trận tai họa này _______ ngọc điệp, nó đến từ tay cậu ta. Thế nhưng, sau khi trải qua nhiều ngày tiếp xúc, suy nghĩ này của Cao Kiệt có chút dao động, lúc này mặc dù ngoài miệng nói lời hung ác tàn nhẫn, nhưng trong lòng lại có khuynh hướng tin tưởng những gì Cố Phán Hảo nói.



Cố Phán Hảo mỉm cười, không nói thêm gì nữa. Cậu chuyển ánh mắt đến trên người con quỷ nhỏ, dịu dàng nói: “Ngươi tên gì?”.


“Không phải cậu thì là ai?! Tất cả mọi người bởi vì tiếp xúc với ngọc điệp nên mới chết!”.



“Không”. Cố Phán Hảo bình tĩnh nói, “Bọn họ không phải chết vì ngọc điệp, bọn chết vì Điệp Tiên”.



Cao Kiệt cười lạnh, vừa muốn mở miệng thì lại bị Thân Đồ Thành cắt ngang: “Không sai, Bạch Lộ là người đầu tiên bị giết, nhưng cô ta không phải là một trong những người triệu hồi Điệp Tiên ngày đó. Nói đúng ra thì cô ta chưa từng tiếp xúc với ngọc điệp”.



“Ai nói cô ta chưa từng tiếp túc”. Cao Kiệt hừ lạnh, nói: “Trước khi đến đây tôi có nhận được cuộc gọi đến từ bệnh viện Ngưu Sơn, còn chưa kịp nói cho cậu biết _______ “Ngày đó, người trộm ngọc điệp chính là Vương Thế Vỹ”.



Thân Đồ Thành từng nói ngày hôm sau khi hắn muốn nộp ngọc điệp cho trường thì  bỗng nhiên nó lại biến mất. Sự thật là Vương Thế Vỹ đã lấy trộm nó. Cậu ta là sinh viên của khoa Khảo cổ đại học Z, vì vậy cậu ta rất si mê đồ cổ, một đêm nọ khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, cậu ta đã lén trộm ngọc điệp. Chuyện xảy ra sau đó, Cao Kiệt phỏng đoán như thế này: không biết Vương Thế Vỹ gặp được Bạch Lộ ở nơi nào, cậu ta vốn rất ái mộ Bạch Lộ, nhưng lại không có cách nào tiếp cận, khi đó trên tay vừa vặn có một miếng ngọc điệp cổ, vì vậy liền dùng nó để lấy lòng Bạch Lộ.



Mà đến bây giờ Vương Thế Vỹ vẫn còn sống, nguyên nhân là do _______ Cố Phán Hảo. Vương Thế Vỹ từng xuất hiện ở lễ tang của Bạch Lộ, lúc đó cậu ta không ngừng nói có cái gì đó đang quấn lấy mình, Cao Kiệt suy đoán thứ đó chính là Điệp Tiên. Sau đó, Vương Thế Vỹ không chỉ kêu tên Cố Phán Hảo một lần, có lẽ là vì Cố Phán Hảo muốn bảo vệ Vương Thế Vỹ không bị Điệp tiên thao túng, nên Cố Phán Hảo đã bám lên người cậu ta. Mà Điệp Tiên vì muốn tránh Cố Phán Hảo nên mới không ra tay giết chết Vương Thế Vỹ…



Thực tế là Cao Kiệt hiểu rõ Cố Phán Hảo không phải là Điệp Tiên giết người như ngóe. Chỉ là hắn không hiểu rõ Cố Phán Hảo sắm vai diễn gì trong trận tai nạn này, nếu ngọc điệp đến từ tay cậu ta, mà cậu ta lại không phải Điệp Tiên, vậy thì Điệp Tiên giết liên tiếp mười mấy người đến từ đâu?



“Trước đừng nói điều này”. Thân Đồ Thành nhìn về phía con quỷ nhỏ như tấm vải rách nằm trên mặt đất, sắc mặt âm trầm nói, “Đầu tiên xử lý nó đã”.



Con quỷ nhỏ vẫn không nhúc nhích, Cố Phán Hảo nhìn một hồi, khẽ than: “Xem ra vẫn không chịu nói rồi”. Cậu ngồi xuống rồi đỡ nó dậy, cây thủy đinh vẫn còn gim chặt trên đỉnh đầu của nó, Cố Phán Hảo khẽ niệm vài câu, chỉ thấy thủy đinh giật giật rồi chậm rãi đi vào trong cơ thể của nó.



“Cậu làm gì đó?”. Cao Kiệt một bước xông lên, như thể rất sợ Cố Phán Hảo sẽ làm gì đó với con quỷ nhỏ.



Cố Phán Hảo mỉm cười, nói: “Nếu nó không chịu nói thì chỉ có thể chủ động đi vào thôi”.