Thân Biên (Nhân Quỷ) (Bộ 2)

Chương 258 : Cuộc sống hạnh phúc ♥ Áo cưới

Ngày đăng: 16:37 19/04/20


Khu Lão Thành nằm ở phía Bắc thành phố Z có rất nhiều con hẻm nhỏ cổ xưa tĩnh mịch, chúng nó đan xen khắp nơi, dấu vết thời gian khắc sâu trên phiến đá xanh, khi bước vào bên trong phảng phất như có thể nhìn thấy màu sắc của năm tháng.



Sớm tinh mơ, Thân Đồ Thành mang theo hai phần điểm tâm trở về nhà, Cố Phán Hảo đã thức dậy, cậu đang tưới hoa trên ban công.



“Đồ ăn đặc sản của thành phố Z đây, cơm nóng cộng thêm sữa đậu nành”. Thân Đồ Thành giơ cái túi trong tay vẫy vẫy về phía Cố Phán Hảo, “Còn nóng hổi”.



Cố Phán Hảo đáp một tiếng, đặt bình tưới xuống rồi đi vào phòng khách. Cậu đang mặc T-shirt của Thân Đồ Thành, nó rộng hơn so với vóc người của cậu, vì vậy để lộ một khoảng lớn da thịt trên vai. Cậu đi đến gần, hương thơm hoa sen như có như không cũng theo đó bay đến, Thân Đồ Thành gãi đầu mũi, nói: “Chốc nữa theo anh ra ngoài mua quần áo”.



Lúc này, hai người đã trở về từ núi Ngưu được một tháng, từ khi Cố Phán Hảo ăn vào liên nhục tự tay Thân Đồ Thành đưa đến thì hình dáng mờ ảo ngày càng rõ ràng, đến hiện tại, cơ thể của cậu đã không khác gì với người thường. Chỉ là phiền não cũng theo đó mà đến, đầu tiên chính là vấn đề thức ăn ______ từ nghìn năm trước, Cố Phán Hảo vẫn sống dưới dạng “hồn phách”, mọi người đều biết hồn phách không cần ăn uống, vì thế từ lâu Cố Phán Hảo đã quên sạch khái niệm “ăn”, nên từ lúc bắt đầu có thân thể, cần suy nghĩ đến việc dùng thức ăn để duy trì chức năng hoạt động của cơ thể.



Có một lần, Thân Đồ Thành được cha gọi về gấp, hắn buộc phải trở về nhà một chuyến, ba ngày sau hắn trở lại, vừa mở cửa thì liền nhìn thấy Cố Phán Hảo sắc mặt tái mét nằm trên ghế sô pha, dọa đến hắn thiếu chút nữa mất đi lý trí. Hắn run rẩy ôm lấy Cố Phán Hảo rồi chạy như bay đến bệnh viện, mà kết quả kiểm tra lại khiến hắn dở khóc dở cười, hóa ra trong ba ngày hắn rời đi, cậu không ăn chút cơm nào.



Lúc Cố Phán Hảo tỉnh lại, Thân Đồ Thành cố ý trầm mặt không nói lời nào, nhưng đối diện với đôi mắt mở to long lanh, khi Cố Phán Hảo cực kì vô tội nói rằng “đã quên” thì hắn cuối cùng cũng không cứng rắn được nữa, chỉ có thể đau lòng hôn nhẹ Cố Phán Hảo.



Sau lần đó, Thân Đồ Thành rất lưu tâm đến việc ăn uống của Cố Phán Hảo, bắt đầu từ đủ loại cháo, chậm rãi tập cho Cố Phán Hảo thói quen ăn uống đúng giờ, mãi cho đến tận bây giờ mới thôi, phương pháp đó quả thật rất có hiệu quả.



Giải quyết xong vấn đề “ăn”, tiếp theo, Thân Đồ Thành bắt đầu quan tâm đến nan đề “mặc” ______ ngày trước, Cố Phán Hảo rất thích mặc trường bào, trường bào khoác trên người cậu vô cùng tự nhiên thân thiện.



Cố Phán Hảo cực kì không thích cơ thể bị bó chặt, vì thế từ sau khi có thân thể, cậu luôn thích mặc quần áo của Thân Đồ Thành. Nhưng những bộ quần áo này khi mặc trên người cậu luôn sẽ để lộ một khoảng da thịt lớn, Cố Phán Hảo chẳng hề quan tâm, nhưng Thân Đồ Thành thì thường không chịu đựng nổi.



Lúc đầu, Thân Đồ Thành vẫn còn cố gắng ôm lấy Cố Phán Hảo, hôn lên làn da lành lạnh mịn màng của cậu, nhưng càng về sau, Thân Đồ Thành chỉ cảm thấy càng lúc không thể khống chế được bản thân, lại sợ tổn thương đến Cố Phán Hảo, vì thế hắn khổ cực kìm nén, cố gắng không để tầm mắt đặt trên phần da thịt lộ ra của cậu.



Mà lúc này, Cố Phán Hảo đang cúi người uống sữa đậu nành, với góc độ của Thân Đồ Thành, hắn có thể nhìn thấy làn da mịn màng trắng nõn trước ngực cậu, việc này không thể ngờ đã tạo thành kích thích lớn với Thân Đồ Thành. Hắn ăn sáng thật nhanh rồi lại chỉnh thu quần áo cho Cố Phán Hảo, lòng như lửa đốt kéo người đi ra ngoài.



Mục đích của hai người là đến cửa hàng nhỏ cách đây không xa, nó nằm ở cuối con hẻm. Cửa hàng chỉ rộng khoảng 4m2, vừa vào cửa đã thấy ngay một cái kệ rất cao rất lớn, trên kệ treo đầy vải vóc và quần áo may sẵn. Lúc này, cửa hàng chỉ vừa mới mở cửa, cửa vẫn còn chưa mở hết, Thân Đồ Thành tùy tiện kéo ra, nắm tay Cố Phán Hảo đi vào.



Vừa mới bước vào, Thân Đồ Thành và Cố Phán Hảo đều sửng sốt ______ bàn trà và ghế gỗ dùng tiếp khách ngã rạp trên mặt đất, tất cả quần áo nằm rải rác trên sàn nhà.



Thân Đồ Thành nhíu mày, cao giọng gọi: “Chú Khổ _______”.



“Than ôi ______”. Một ông lão gầy nhom thò đầu ra từ sau kệ gỗ, nhìn thấy Thân Đồ Thành thì thoáng sửng sốt, cười khổ nói: “Thân Đồ hả, ngày hôm nay không thể buôn bán cho cậu được rồi!”.



Thân Đồ Thành vừa đỡ cái bàn lên vừa hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”.



Ông lão phất tay: “Ôi, cậu đừng hỏi nữa”.



Cố Phán Hảo đi lướt qua hai người, cầm lấy bộ quần áo trên kệ rồi quan sát, qua một lúc lâu mới hỏi: “Là vì nguyên nhân này?”.




Gương mặt ả nữ quỷ kia trắng bệch, đôi môi đỏ như máu cử động, nói với Cố Phán Hảo: “Bên cạnh hắn có những người khác”.



Cố Phán Hảo lắc đầu: “Bên cạnh anh ấy chỉ có tôi”.



Con ngươi nữ quỷ cứng đờ, tựa như máy móc nhắc lại: “Hắn không trung thành với ngươi, ngươi không nên ở cùng với hắn”.



Cố Phán Hảo cười một tiếng, hỏi ngược lại: “Vậy tôi nên ở cùng với ai?”.



“Cùng với người trung thành với ngươi”.



“Người này”. Cố Phán Hảo kéo tay Thân Đồ Thành, “Anh ấy đã trung thành với tôi một ngàn sáu trăm năm mươi lăm năm”.



Nữ quỷ tựa như không nghe thấy, chỉ ngây ngốc nhìn mười ngón tay đan chặt của hai người, bỗng nhiên cổ ả khẽ động, ống tay áo hoa lệ vươn dài đánh tới Cố Phán Hảo.



Thân Đồ Thành “hừ” một tiếng, lệ khí đen ngòm hóa thành một cái roi dài, trong chớp mắt liền quấn lấy cái áo cưới rỉ máu kia. Roi đen vung lên hất tung nữ quỷ ra khỏi cửa sổ.



“Vướng víu”. Thân Đồ Thành lạnh lùng nói, hắn đã sớm không còn nhẫn nại.



“Không thuyết phục cô ta rời đi thì vật gia truyền của chú Khổ không giữ lại được”.



“Ai quan tâm chứ”. Thân Đồ Thành xoay người ấn Cố Phán Hảo nằm xuống, vừa hôn vừa nói: “Dù sao cũng đã dùng qua…”.



Cố Phán Hảo yên lặng nhìn người nằm phía trên mình, qua một lúc lâu mới khẽ nói một câu: “Ừ…”.



“Ngày hôm nay chúng ta kết hôn rồi”.



“Đừng…”.



“Anh yêu em”.



“Ừm… em… ừm… em cũng vậy”.



“Anh sẽ luôn ở bên cạnh em”.



“Được, a… em cũng… sẽ…”.