Thần Cố
Chương 100 : Gắng sức đánh một trận (Mười)
Ngày đăng: 03:20 19/04/20
Edit & Beta: Nguyệt Bạch
Các thần rối loạn một trận.
Quang Chi Tử xuất hiện ở đây, có phải mang ý nghĩa Nữ thần Quang Minh cũng tới?!
…
Trận đại chiến này rốt cuộc còn có bao nhiêu biến số?!
Tự cho là sau khi thoát khỏi phong ấn có thể đại sát tứ phương các nhóm thần tâm lực tiều tụy. Tại sao so với trong tưởng tượng không giống nhau? Này thần cũng thấy quá uất ức!
Một trong hai người chứng kiến quá trình Quang Chi Tử biến thân Ofi cũng có chút hỗn loạn. Nàng nhìn chằm chằm Harvey: “Hắn là Quang Chi Tử?” Rốt cuộc là Quang Chi Tử ngụy trang thành nhân loại, hay là nhân loại nuốt thần cách sau đó biến thành Quang Chi Tử?
Harvey biểu tình lãnh túc đi về phía giữa chiến trường, Ofi tự động đi theo phía sau hắn, các thần dạt ra nhường đường đi. Nhân loại cũng cảm nhận bầu không khí khác với lúc trước, dần dần lùi về sau, quây chung quanh bên người Ningya.
Nhìn Harvey khí thế hung hăng đi tới, Ningya đột nhiên đem vầng sáng quanh thân chậm rãi rút về, lộ ra diện mạo thật sự.
Harvey dừng bước, âm lãnh nhìn gương mặt Ningya bình tĩnh. Thế mà, cũng không cảm thấy hổ thẹn cùng xin lỗi? Hắn hơi suy nghĩ, đã thấy hai gò má Ningya hơi co giật, trán từ từ chảy ra mồ hôi lạnh. Nhìn cậu thống khổ, Harvey tâm lý sinh ra khoái cảm vặn vẹo. Đối phó với người hầu không nghe lời nên dùng loại thủ đoạn này.
Ningya sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, ánh mắt lại từ đầu tới cuối duy trì bình tĩnh.
Những người khác không biết chuyện xảy ra giữa hai người, nhìn bọn họ sau khi chạm mắt liền bất động, không khỏi kỳ lạ.
Thần Qủy Kế nói với Ofi: “Ofi đại nhân, Harvey cùng Quang Chi Tử quan hệ ám muội, chúng ta phải nghĩ một biện pháp tách bọn họ ra.”
Ofi chú ý tới mồ hôi lạnh trên trán Ningya, tâm trạng khẽ động: “Ngươi có biện pháp gì?”
Thần Qủy Kế cười cười, thân ảnh lóe lên đã không thấy tăm hơi. Giây lát, bên trong trận doanh của nhân loại đột nhiên xuất hiện một ánh lửa, bắn về phía Harvey, một Ma Pháp sư lao ra, hét: “Thiêu chết tên thần đó!” Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, yên bình vất vả mới chiếm được chốc lát mắt thấy sắp bị đánh phá, tên ma pháp sư kia liền bị Kleist túm lấy cổ, trực tiếp ném cho Brandy, chớt mắt một cái sau đó, Thần Qủy Kế cũng bị đưa ra.
Thân thể Thần Qủy Kế co rụt lại, biến thành Người Lùn, từ dưới tay hắn chạy trốn, sau đó chui vào bên trong cát vàng, từ lòng đất một đường vây quanh đến bên người Ofi, chui lên từ dưới đất, Kleist chửi ầm lên với Kleist: “Nhân loại đê tiện, ngươi lại dám đối với ta làm chuyện như vậy!”
Taiya phẫn nộ rồi: “Ngươi quá dâm đãng, dám thông đồng với em ấy! Em ấy là của bản soái long!”
Thần Qủy Kế: “…” Xác định chúng ta nói cùng một câu chuyện sao?
Có điều bọn hắn nói tới nói lui, nhân loại cùng các thần cũng không hề động thủ. Nhân loại là mượn cơ hội nghỉ ngơi, khôi phục tinh thần lực cùng thể lực. Các thần nhìn Harvey cùng Ofi bất động, không dám động thủ trước. Thần Qủy Kế rất là oan ức. Hắn nói với Ofi: “Đại nhân, ta đã khiến ngài mất thể diện.”
Ofi nhìn bóng lưng Harvey như trước yên lặng nhìn Ningya, khẽ nhíu mày, cầm quyền trượng trong tay, đi tới chiến xa, hạ tối hậu thư với nhân loại: “Cảm tạ các ngươi hao tổn tâm cơ bố trí ma pháp trận tới đối phó chúng ta, những năm này nó phát triển cùng biến hóa làm ta khiếp sợ. Thế nhưng, ma pháp trận thủy chung chỉ là ma pháp trận, nó là cố định, còn chúng ta có thể di động. Dẫn tới Mộng đại lục không chỉ có con đường Langzan này! Thế nhưng, các ngươi chỉ có thể lựa chọn đầu hàng hoặc là tử vong, không có con đường thứ ba!”
Quyền trượng giơ cao khỏi đỉnh đầu, bảo thạch dưới ánh mặt trời rạng ngời rực rỡ.
Ningya sau nửa ngày chịu hành hạ hai chân mềm nhũn, cuôi cùng quỳ xuống, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ trên trán rớt xuống, Dilin lập tức tiến lên dìu cậu. Ngón tay Harvey hơi động, Ningya bỗng nhiên dịch về phía trước mấy mét, ngã nhào trên đất.
“Ningya!” Dilin vội chạy tới.
“Mặc kệ tớ!” Ningya phất tay ngăn lại.
Harvey mắt lạnh nhìn bọn họ hữu ái hỗ động.
Ningya ngồi xổm người xuống thở một hơi, cúi đầu quệt cát vàng dính trên miệng, chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt Harvey.
“Ningya!” Dilin thân thiết hô.
Nhân loại tuy rằng không biết trên người Ningya xảy ra chuyện gì, lại nhìn ra được tất cả những thứ này đều cùng có liên quan với Harvey.
Ningya bình tĩnh nhìn Harvey.
Harvey nhíu mày: “Em có ý gì?”
Ningya nói: “Em không có cách nào đưa ra lựa chọn.”
“Cho nên để ta đưa ra lựa chọn?” Khóe miệng Harvey khẽ nhếch, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị như đao, “Từ bỏ, hoặc là đạp qua thi thể của em?”
Ningya cúi đầu, lúng ta lúng túng nói: “Xin lỗi.”
Hơi cúi đầu, làm bộ đáng thương, hoàn toàn không có kiêu ngạo của vương tử, nhưng lại là dáng dấp của Quang Chi Tử thường thấy nhất trong ký ức của Harvey. Nhưng mà quen thuộc rối mới biết, cái bộ dáng này chỉ là biểu hiện, cậu bên trong ngoan cố đến gần như đáng ghét!
Đáng ghét!
Harvey ngực sắp phát nổ. So với bị Rena lừa dối càng thêm phẫn nộ! Bởi vì loại phẫn nộ này không chỗ phát tiết. Giết Ningya? Ha ha! Biết rõ không thể mà còn đưa ra điều kiện như thế này, vốn là uy hiếp!
Nors nói: “Hành tây.”
Puka: “…” Thôi, khỏi cần báo thù và vân vân, coi như nhân sinh rèn luyện đi. Ai chưa từng gặp phải cặn bã chứ.
Hắc Ám thần điện.
Vị thần cao cao tại thượng đang lười biếng nghiêng dựa vào trên thần tọa đen tuyền, hưởng thụ giáo hoàng phục vụ ăn uống.
Giáo hoàng nghiêm túc lột vỏ nho, sau đó ngậm trong miệng, đưa đến trong miệng thần linh cao quý. Thần linh ngậm lấy quả nho, liếm môi một cái, còn chưa hết thòm thèm, liền kéo giáo hoàng qua hôn một chút, cười như không cười nói: “Hiện tại hài lòng chứ?”
Giáo hoàng mỉm cười lại.
Thần linh đột nhiên liền mất hứng: “Thế nhưng ta không hài lòng.”
Giáo hoàng nghi hoặc: “Hiện tại không tốt sao? Ngài chân chính đạt được tôn trọng cùng kính yêu.”
Thần linh cười lạnh nói: “Thuận em em đương nhiên nói như vậy.” Ningya lựa chọn ban đầu thủy chung là cái gai trong lòng hắn.
Ningya thấp giọng nói: “Quan niệm nhất trí mới có thể thiên trường địa cửu.”
Harvey nói: “Vậy ta cùng Rena đã sớm tương thân tương ái, còn có chuyện gì với em được?”
Ningya không có gì để nói.
Harvey nói: “Biết ta phải chịu bao nhiêu oan ức không?”
Ningya trong đầu đều là dáng dấp Harvey gần đây đường làm quan rộng mở, hiện tại không tưởng tượng ra được hắn rốt cuộc chịu bao nhiêu oan ức.
“Bồi thường ta.” Harvey ra lệnh.
Ningya cam chịu mà tiếp tục đút nho.
Sát qua đỉnh tóc màu trắng xám của Ningya, ánh mắt Harvey rơi xuống nơi càng xa khỏi thần điện, đó là hướng Đảo Song Tử.
Mộng đại lục xảy ra chuyện lớn như vậy, Quang Minh thần hội một tay sáng lập hoàn toàn rơi vào bàn tay của hắn, nàng vậy mà còn chưa có xuất hiện, là sợ hãi? Hay là quân cờ Siton này phát huy tác dụng? Harvey không có cách nào xác định.
Khẳng định là, Rena còn sống một ngày, thì có một ngày mầm họa.
Có điều, đó cũng là chuyện rất lâu sau này.
Mất đi Quang Chi Tử cùng Quang Minh thần cách, trong thời gian ngắn nàng đừng hòng nghĩ vươn mình.
Nghĩ tới đây, người thắng cuộc tay trái cầm Quang Minh thần cách, tay phải ôm Quang Chi Tử tâm tình rất tốt, nho ăn trong miệng cũng đặc biệt thơm ngọt.
【 Kết thúc 】
Con đường thí luyện gần đây rất an bình, long kỵ sĩ cùng long thành công rời khỏi đã nhấc lên sóng lớn bởi vì nhà dân mới gia nhập mà một lần nữa bình tĩnh lại.
Thế nhưng nhà dân mới nội tâm không có chút nào bình tĩnh. Hắn cao hứng nhìn bụng thê tử hơi nhô ra, trong lòng tràn ngập nhu tình. Nghi kỵ cùng oán hận xưa ngày xưa đều theo tân sinh mạng mà dần dần nhạt đi, hắn đã hoạch định xong tương lai —— ở đây cùng âu yếm vợ con mình an ổn độ quãng đời còn lại.
Thê tử của hắn đối với chuyện này cũng rất là tán thành, tích cực bày mưu tính kế, bố trí tỉ mỉ ngôi nhà.
Phu thê ân ái, ngọt ngào sinh hoạt, mà tương lai, còn có thể thêm một tiểu tử hoạt bát, không, e rằng không chỉ một, mà là một đám. Nam nhân nhìn bóng lưng yểu điệu của thê tử, nội tâm trở nên kích động.
Cảm giác được ánh mắt nóng rực của hắn, thê tử xoay đầu lại, hướng về phía hắn khẽ mỉm cười, nụ cười tinh khiết như tuyết.
Một năm sau, ngôi nhà được thỉnh thoảng trang trí, đã trở thành một toà thành nhỏ xinh đẹp.
Nữ chủ nhân của pháo đài ôm đứa nhỏ, vui sướng mà sinh sống.
Chuyện nàng thích làm nhất mỗi ngày chính là ôm đứa nhỏ lặng lẽ nói chuyện.
Tỷ như:
“Bảo bảo, mẹ yêu nhất bảo bối a, mẹ yêu con.”
Cũng tỷ như:
“Bảo bảo, ngoãn ngoãn hấp thu tốt thần cách của ba ba con, lớn lên nhanh một chút, sau đó đem thần cách của con cho mẹ… Mẹ yêu con.”TOÀN VĂN HOÀN