Thần Cố

Chương 11 : Langzan khủng hoảng (Một)

Ngày đăng: 03:19 19/04/20


Edit: Nguyệt Bạch



Beta: Ly



Không biết qua bao lâu, mặt trăng từ phía đông dần di chuyển đến giữa bầu trời, ánh sáng bàng bạc rọi vào phòng, vừa vặn chiếu lên khuôn mặt người lùn đang nằm bất động bên trong. Mí mắt người lùn đột nhiên giật giật, từ từ hé ra một chút, sau đó hắn ngồi dậy.



Hắn cúi đầu nhìn tay của mình, chầm chậm đứng lên, đi tới trước gương quan sát bản thân một lúc. Đoạn, hắn nhấc bồn cây từ trên giá xuống rồi quay người đặt trước gương, hai chân đạp lên, soi gương tự mình chỉnh đốn trang phục.



Sửa sang quần áo xong, hắn nhìn đồng hồ rồi xoay người ra cửa, đi đến phòng cách vách



Cửa phòng Ningya vẫn khóa chặt.



Người lùn nhẹ nhàng đẩy, cửa liền mở ra.



Trong phòng cũng có một quầng sáng bạc.



Người lùn đi vào trong, ánh sáng bạc từ từ tối đi, dần biến mất ngoài cửa sổ, trong phòng chỉ còn lại bóng tối nhìn không rõ năm đầu ngón tay. Thế nhưng điều đó không gây chút trở ngại nào cho người lùn, hắn bước thẳng tới mép giường. Ningya nằm ngửa mặt, mồ hôi lạnh túa ra, mày nhíu chặt, ngủ cực kỳ không yên giấc.



Người lùn giơ tay lên, muốn chạm vào môi cậu, nhưng dường như nghĩ đến điều gì đó nên rụt tay lại.



Ningya đột nhiên phát ra một tiếng “A”, khóe miệng giật giật, thanh âm cực thấp nỉ non đôi câu.



Ánh mắt người lùn tối lại, giơ tay ra, một luồng khói đen tràn ra từ đầu ngón tay hắn trực tiếp chui vào giữa đôi môi Ningya đang khẽ nhếch.



Ningya biết mình đang nằm mơ. Người mấy hôm trước lại tới. Cậu cứ vừa chợp mắt không bao lâu là lại mơ thấy cảnh tượng hệt như nhau. Trước mắt là thành Tiểu Bối thủ đô của Langzan, trái với sự phồn vinh náo nhiệt trong trí nhớ là khung cảnh bị cát vàng bao phủ, gió bão cuồn cuộn sau đống phế tích.



Cậu đi rất lâu trong thành mới tìm được nóc của vương cung. Cát vàng gần như đã phủ kín nơi này, nếu không phải gác chuông sừng sững còn lộ ra phần đầu thì e rằng cậu đã chẳng tìm được. Ngồi một lúc trên cầu đối diện vương cung, Ningya ngẩng đầu nhìn trời.



Mộng cảnh ngày hôm nay có chút dài.



Mỗi lần cậu bước vào cảnh trong mộng thì đều bắt đầu đi từ bên ngoài cổng Quang Minh thần điện tới trước vương cung, giấc mơ kết thúc ở đó, Thế nhưng lần này, cậu ngồi trên cầu một lúc lâu lại vẫn không tỉnh lại.



Lạo xạo, lạo xạo…



Phía sau vang lên tiếng giày giẫm lên cát.



Trong giấc mộng Ningya phản ứng hơi chậm một chút, chờ đến khi tiếng chân cách mình không đến hai ba thước thì mới quay đầu lại.



Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ để trần thân trên ngược sáng đi đến. Dung mạo hắn khuất giữa ánh sáng nóng rực không thể nhìn rõ, chỉ trông thấy mái đầu đỏ rực khoa trương, giống như ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt.




“Điều kiện gì?”



“Phải là ma pháp sư hệ mộc.”



Ningya hiểu được lệnh chiêu mộ này có khả năng đến từ phụ vương của mình.



Trước khi cậu rời vương cung, đã có đại thần kiến nghị trồng cây để ngăn cát vàng từ Đông Côi Mạc lan rộng ra. Nhưng không phải một sớm một chiều là có thể trồng xong cây, chỉ có ma pháp sư hệ mộc làm được việc này.



Nhìn quần chúng trong đại sảnh hăng hái, Ningya âm thầm vui vẻ, nhanh chân ra ngoài tìm xe ngựa.



Xe ngựa không khó tìm, cái khó là khi phu xe nghe bọn họ nói muốn tới Langzan thì lập tức hỏi họ có giấy thông hành hay không.



Ningya thân là Vương tử, làm sao lại không có giấy thông hành được. Nhưng! Mà! Ningya thân là Vương tử, sao có thể cầm giấy thông hành theo người chứ? Vừa nghĩ tới văn kiện vẫn còn đang ở trong tay Ork, cậu lại có chút hối hận vì đã không chờ Ork.



Người lùn sờ sờ túi không gian, chỉ có giấy tờ đi Julan, không có đi Langzan.



Người đánh xe thấy hắn từ không có gì có thể “biến” ra nhiều thứ, ánh mắt sáng lên nói: “Nhìn bộ dạng của hai vị, nhất định là kỵ sĩ đúng không?”



Người lùn lắc đầu, Ningya gật đầu.



Hả?



Ningya ngạc nhiên nhìn người lùn. Rõ ràng là kỵ sĩ cấp bảy, tại sao lại phủ nhận?



Ánh mắt người lùn chợt lóe, rất nhanh lại gật đầu một cái.



Người đánh xe nói: “Các vị có thể gia nhập đoàn lính đánh thuê. Chỉ cần là lính đánh thuê, thì có thể qua thành Đông của Langzan nhận giấy thông hành do sứ giả của các quý tộc đại nhân phái đến phát.”



Ningya nói: “Không phải là chỉ cần tìm ma pháp sư hệ mộc thôi sao?”



“Trong đoàn lính đánh thuê có một ma pháp sư hệ mộc thôi. Hiện tại đang không được yên ổn, cần cả những ma pháp sư khác hệ và kị sĩ cao cấp. Chỉ cần các vị phù hợp yêu cầu là được.” Người đánh xe nháy mắt gợi ý.



Ningya đã hiểu.



Người đánh xe nói địa điểm, bảo rằng nếu như bọn họ lấy được giấy thông hành thì có thể vào thành tìm ông ta, ông đồng ý hộ tống bọn họ đi Langzan.



[1] Nguyên văn: “老神在在”- “lão thần tại tại”, là ngạn ngữ tiếng Mân Nam, ý nói “hết sức ung dung”, cũng đôi khi mang nghĩa tiêu cực, dùng để chê trách người chậm chạp, không có hành động gì.