Thần Cố
Chương 23 : Sát lục chi thần (Thần Giết Chóc – Ba)
Ngày đăng: 03:19 19/04/20
Edit & Beta: Nguyệt Bạch
Hóa ra đau đớn thật sự không có cực hạn.
Lúc trước rất nhiều lần Ningya đều tưởng rằng như vậy, nhưng mà đến lần này, mới phát hiện trước kia vẫn còn rất rất nhẹ nhàng. Không nhìn thấy ngọn lửa, nhưng cả người lại như tắm trong lửa. Da thịt bị thiêu đốt, huyết dịch sôi trào, xương cốt như gỗ bị đốt cháy, dường như phát ra tiếng nứt vỡ cọt kẹt cọt kẹt giòn giã…
Trong thời gian ngắn ngủi đau đớn bên trong đạt đến mức tột cùng, sau đó thì dừng lại.
Nếu như người có linh hồn, hắn phải đã xuất khiếu.
Không thực ở giữa không trung, nhìn thân thể của chính mình điên cuồng chạy trốn, chạy qua đêm đen, chạy qua ban ngày, như con trâu điên đấu đá lung tung.
Tóc xám ngày càng khô héo, khuôn mặt ngày càng tiều tụy, cậu cũng không khó quá, trái lại có chút mong đợi.
Ngày đó, sắp đến rồi đi.
Không nên lưu luyến an ổn ngắn ngủi, nếu như được giải thoát sớm hơn, mình bây giờ đã tới vong linh giới, thoát khỏi đau đớn của thân thể — đó mới là sự nhân từ đối với mình.
Phía trước đồng bằng đột nhiên mọc lên một ngọn núi.
Ningya duỗi chân nhảy lên, mắt thấy sắp vượt qua, sườn núi lại cao lên mấy thước, ngáng ở chân phải của cậu, khiến cả người cậu trên không trung trở mình ngã nhào một cái, từ sườn núi khác một đường lăn xuống.
Hope một mạch đuổi theo rốt cuộc tìm được cơ hội vượt đến, dùng phong hệ ma pháp bay đến chỗ Ningya trên không, lẩm bẩm trong miệng.
Nóng rực trên người dường như giảm bớt một ít?
Ningya mơ mơ màng màng nhìn râu mép Hope tung bay.
Nhưng mà như muối bỏ biển. Tựa như trên người đè ép 1 tấn trọng lượng, giảm bớt hai, ba gam thì có cảm giác gì?
“Mau đi tìm Ma Pháp sư hệ “Thủy!”
Cậu mơ hồ nghe được âm thanh ồm ồm đang hô hoán, sau đó… Liền không có sau đó.
Tâm trí tiến vào một cung điện khác.
Cậu lại thấy được nam tử tóc đỏ.
Hắn mặc một thân chiến bào đen bóng, đứng ở một tòa cung điện rất lớn phía trước không nhìn thấy đỉnh, khuôn mặt anh tuấn hoàn mỹ không tì vết. Màu hồng của cánh hoa tường vi rải thành tấm thảm trải sàn, hoa bìm bìm hai bên cửa cung điện rơi xuống tản ra ánh sáng yếu ớt. Đầy những sao giống như điểm sáng ở trong ngoài cửa phiêu đãng, có hai khối rơi trên mi mắt của nam tử tóc đỏ.
“Hoan nghênh trở về.”
“Người ta yêu.”
Sốt ruột hô hoán cuốn theo cát bay, từng tầng từng tầng mà đập tới.
Ningya đi tới trước bảo tọa, đưa tay sờ viên bảo thạch mỹ lệ kia.
“Em thích không?” Thanh âm trầm thấp bên tai cậu vang lên, “Chỉ cần em thích, những thứ này đều là của em.”
Ningya nói: “Đây là một giấc mộng.” Mộng cảnh đẹp đẽ đến đâu, khi tỉnh lại giống nhau không còn gì cả.
“Đến bên cạnh ta, ta sẽ khiến em mộng đẹp trở thành sự thật.”
Ningya lắc đầu.
Đối phương không vui: “Em vẫn muốn từ chối ta? Lẽ nào em cho rằng mình còn có cơ hội lựa chọn sao? Nhân loại cuối cùng vẫn là là nhân loại, dù cho học tập ma pháp, cũng không cách nào thay đổi bản chất nhỏ yếu vô năng. Bọn họ không có cách nào cứu được Langzan, trừ em ra, không ai có thể.”
Ningya nói: “Vậy tôi phải làm sao?”
“Đến bên cạnh ta.”
Ningya rũ mắt xuống: “Tôi không làm được.”
Cát vàng trên đất đột nhiên cuốn lên mắt cá chân cậu, nhấc cậu giơ lên thật cao rồi nặng nề ném xuống. Ningya ngã trên mặt đất, lăn hai vòng, đầu đập vào chân bảo tọa, không đau nhưng có chút choáng váng.
Đối phương nói một cách lạnh lùng: “Không làm được cũng phải làm.”
Ningya nói: “Khi tôi tỉnh lại, sẽ mất đi lý trí.”
“Bản năng sẽ dẫn dắt phương hướng cho em.”
“Nhưng mà có người đang ngăn trở tôi. Mất đi lý trí tôi không thể thoát khỏi bọn họ.”
Bốn phía im lặng xuống.
Ningya còn muốn nói điều gì, ngón tay hơi động, dường như bắt được thứ gì, mở mắt ra, đối mặt với ánh mắt lo lắng của Hope.