Thần Cố
Chương 25 : Sát lục chi thần (Thần Giết Chóc – Năm)
Ngày đăng: 03:19 19/04/20
Edit & Beta: Nguyệt Bạch
Thần… Thần linh sao?
Ningya không biết là chính mình điên rồi, hay là đối phương điên rồi. Cậu mở to mắt, mang vẻ thẫn thờ mà nhìn nam tử trước mắt này tự xưng là “Thần”.
Siton đợi phản ứng của cậu nửa ngày, phát hiện phản ứng của cậu chính là không có phản ứng, có phần không nhịn được: “Bây giờ em đã biết ta là ai.”
Ningya cảm thấy suy nghĩ của mình như bánh xe rỉ sắt, gian nan trúc trắc chuyển động. Ngoài đáp án ngoài dự liệu, thì tất cả đều hợp tình hợp lí. Sức mạnh làm cho ma đạo sư của Học viện Ma pháp St. Paders cùng Ma Pháp sư Công hội Ma pháp hàng đầu đều bó tay toàn tập, ngoại trừ thần linh còn có thể là ai đây?
Nhưng mà, thần linh… Thần linh trong truyền thuyết a, tại sao lại muốn làm khó dễ Langzan?
“Tại sao phải làm như vậy?” Câu hỏi khàn khàn dường như từ sâu trong tim dồn nén ra.
“Bởi vì, ta muốn gặp em.” Siton nhìn vẻ mặt Ningya trống rỗng, tự giễu nói, “Hiện tại xem ra, chỉ là mong muốn đơn phương của ta.”
Ningya không nhịn được nói: “Ngài cho rằng tôi là ai?”
Ha.
Một người thống trị tất cả những yêu hận tình thù cùng toàn bộ tình cảm mãnh liệt của hắn lại có một ngày mất tất cả ký ức, dùng khuôn mặt ngây thơ ngơ ngác nhìn mình, vô tội hỏi “Ngài cho rằng tôi là ai” thời điểm này mình phải trả lời ra sao?
Siton không biết.
Hắn thậm chí không biết cần phải bày ra biểu cảm gì.
Ningya đột nhiên có chút sợ hãi. Biểu hiện của Siton rất bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại nổi sóng to lên vạn trượng, ánh mắt kia dường như muốn nuốt chửng mình, ngay cả một cọng tóc cũng không chừa lại.
“Em, ” Siton sau một lúc trầm mặc,mở miệng câu nói đầu tiên là, “Em rất dễ chết sao?”
Ningya sửng sốt, trong lòng sinh ra cảm giác hoang đường.
Trước đây rất nhiều lần, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận cái chết, nhưng bởi vì nhiều nguyên nhân mà tiếp tục thoi thóp. Bây giờ, cậu đã từ bỏ tôn nghiêm, từ bỏ tự do, từ bỏ hết thảy chuẩn bị muốn tham sống sợ chết, lại bị hỏi có phải chết rất dễ dàng hay không?
Siton biết cậu hiểu lầm ý của chính mình: “Không ăn không uống sẽ chết sao?”
Như nắng hạn gặp mưa rào.
Cậu đang kiệt sức ánh mắt toả ánh sáng xanh lục, đột nhiên hóa thành báo, nhanh nhẹn vồ tới, thành kính nâng lên cái tay kia, tham lam hút.
Siton đầu tiên để mặc đầu lưỡi cậu liếm tới liếm lui trên cổ tay của mình, nhưng thời điểm cậu nỗ lực dùng răng xé ra vết thương, lập tức dùng tay nắm chặt gò má cậu, rút cổ tay về.
Ningya trợn mắt lên, thấy rõ cổ tay máu thịt be bét, bỗng nhiên ý thức được thứ mình cho rằng cam lộ lại là máu tươi của đối phương.
Hỡi Nữ thần trên cao! Cậu đã biến thành ác ma hút máu.
Sợ hãi cùng áy náy quanh quẩn trong lòng, cậu trợn mắt lên, nhìn thấy đối phương lại đem bàn tay đầy rấy vết thương kia lại đây, theo bản năng lui đầu lại.
Siton nhìn cậu, con ngươi như hàn băng đúc lại, ở bên trong người đang nóng bức thấy lạnh xuyên tim: “Cho dù không có ký ức, em đối với ta vẫn không chút lưu tình.”
Giọng điệu đều đều như cảm khái, không mang theo mảy may cảm xúc, lại làm cho Ningya lo lắng, cho nên tròn mắt nhìn hắn bi thương đứng dậy, chậm rãi rời đi, một câu giữ lại cũng nói không nên lời.
Máu trong miệng đọng lại, có mùi tanh, còn có chút dính sền sệt, không chỉ không hết khát, trái lại càng khát, nhưng là tinh thần lại cực tốt, tốt đến có chút quá mức. Đương lúc Ningya lần thứ hai nằm xuống, tiếp tục dự định lúc trước chưa hoàn thành — chờ chết, lại phát hiện dù nhắm mắt lại, cũng tìm không được bóng tối.
…
Rốt cuộc là ai đã lấp kín cái phễu thời gian?
Khiến nó dậm chân tại chỗ.
Ningya thất thần nhìn trần cung điện.
Không có chim, không có hoa, liền trùng đều không có.
Tia sáng không thay đổi, cảnh sắc cung điện không thay đổi, ngay cả không khí cũng không hề biến hóa.
Lẽ nào tương lai của cậu chính là cảm thụ đói bụng cùng khô cạn không chừng mực?
Nếu là như vậy, trước khi trầm mặc bên trong tử vong, cậu nhất định sẽ đang trầm mặc bên trong điên cuồng