Thần Cố

Chương 51 : Di tích thần chiến (Một)

Ngày đăng: 03:20 19/04/20


Edit & Beta: Nguyệt Bạch



Sắc mặt Harvey lập tức đen lại: “Vậy thì làm sao khiến ta tin tưởng em đây?”



Ningya nhìn chăm chú mặt của hắn: “Dung mạo anh rất đẹp.”



Mặt Harvey càng đen hơn: “Lẽ nào trong mắt của em, ưu điểm của ta chỉ có mỗi cái mặt sao?”



“Không, ý của em là, mỗi lần em nhìn đến khuôn mặt của anh, đều rất muốn gần gũi anh. Dù cho ở trong bóng tối, cái gì cũng không thấy, cũng đều kìm lòng không đặng muốn dựa vào gần anh. Muốn ở bên cạnh anh, không vì lý do gì cả… Cõi đời này dù có người khác đẹp hơn, nhưng là, người luôn luôn hấp dẫn ánh mắt của em, chỉ có anh thôi.”



Harvey bĩu môi: “Thô thiển.”



Ningya lần đầu tiên nghiêm túc bộc bạch, lại nhận được lời bình như vậy, nội tâm bị đả kích lớn, nhưng mà chính mình cũng biết đã nói nói năng lộn xộn, không khỏi xấu hổ cúi thấp đầu, vừa lúc bỏ qua mất Harvey sắc mặt khóe mắt đều đã tràn ra vui mừng.



“Khi trên mặt anh nhăn nheo nhiều đếm không hết,



Trên đầu anh tóc bạc trông xa như mây tản,



Tai của anh không còn minh mẫn,



Mắt của anh không còn lấp lánh,



Bước đi gù lưng, chống gậy.



Thì ánh mắt của em vẫn luôn nhìn anh,



Như trước như trước.



Anh là người anh tuấn nhất trên đời,



Ánh nắng mỗi ban trưa hè cũng không sao sánh được.



Anh là người trên đời lãng mạn nhất,



Ngôi sao chói mắt kia cũng không sánh bằng anh.



Có lẽ anh không nghe thấy em lời ngon tiếng ngọt,



Có lẽ cả khuôn mặt em cũng mơ hồ không rõ.




Ningya há miệng, không có gì để nói.



Harvey lấy ra một túi tiền chứa đầy kim tệ, ném cho Puka: “Đây là thù lao cho hắn.”



“Harvey đại nhân thực sự là quá anh minh rồi. Tiền tài là thế tiến công hữu hiệu đối với con người, phải biết nguyên nhân năm đó đế quốc của Mộng tan rã nguyên nhân chính là do chút quý tộc thu nhận mưu nghịch giả tiền tài hối lộ.” Puka mang theo túi tiền đi đến chỗ ngư dân.



Harvey đột nhiên cúi đầu nói với Ningya: “Em thật quan tâm nhân loại.”



Ningya ngẩn ra nói: “Đương nhiên, em cũng là nhân loại mà.”



Harvey mím mím môi.



Ningya chần chờ nói: “Anh để ý sao? Em là nhân loại. Kỳ thực sinh mệnh của nhân loại đã được tính là rất dài rồi, chúng em có mấy chục năm, nếu như bảo dưỡng tốt, thậm chí có thể sống đến một hơn trăm năm. Thế nhưng, so ra cùng thần linh, chúng em cũng chỉ là rất ngắn ngủi.” Cậu thấy Harvey hơi cau mày, thức thời không tiếp tục đề tài này nữa.



Harvey tự nhủ: “Nhân loại tuổi thọ ngắn như vậy tạm.” Hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, Quang Chi Tử đã biến thành nhân loại thì tuổi thọ dài bao nhiêu?



Nếu như không cách nào để cho cậu biến trở về Quang Chi Tử, có phải mang ý nghĩa sinh mệnh của cậu cũng sẽ rất nhanh đi đến phần cuối hay không.



Ý nghĩ này làm cho hắn không vui, cho nên sau khi lên thuyền vẫn duy trì mặt đen.



Puka bị giật mình, dè dặt hỏi Ningya: “Harvey đại nhân tại sao không vui?”



Ningya mơ hồ đoán được tâm tư của Harvey, lại khó nói, liền lắc lắc đầu.



Puka không vui. Nó vẫn cho rằng mình cùng Ningya to ngang nhau, coi như cùng trong một chiến hào, cần phải giúp đỡ lẫn nhau, thế nhưng rất hiển nhiên, Ningya không cho là như vậy. Nó nhớ tới Harvey thân mật với Ningya không coi ai ra gì, lại có chút ước ao, âm thầm suy nghĩ, nếu như mình có thể thay thế Ningya, cùng Thần Hắc Ám làm chuyện như vậy, có phải sẽ có thể giải trừ thần chú, trở lại ôm ấp của Hải Thần Hoàng.



Nhưng mà, nó không có chút mong muốn nào cùng Thần Hắc Ám làm chuyện như vậy.



So sánh với nhau, nó thà rằng cắt một đoạn xúc tu cho hắn làm bạch tuộc chiên còn hơn.



Được sự giúp đỡ của Harvey, thuyền đi một ngày một đêm đã tới hải vực phụ cận đảo Mây Đen. Thanh niên ngư dân lần thứ hai đứng ngồi không yên lên, hắn thậm chí quỳ trên mặt đất cầu xin bọn họ đừng đến nơi muốn tới. Hắn nói: “Tử Thần đã mở một cánh cửa ở nơi đó, nếu gần thêm nữa, chúng ta đều sẽ tiến vào vong linh giới, biến thành vong hồn!”



Puka lầu bầu nói: “Vong linh giới không phải có thể dễ dàng đi vào.”



Ngư dân thấy bọn họ trước sau không tin, dứt khoát nhảy xuống biển. Dưới cái nhìn của hắn, nhảy xuống biển khả năng còn sống vẫn cao hơn so với đảo Mây Đen, nhưng mà bị Ningya cứu về mất.



Harvey nhìn tay Ningya ôm lấy eo ngư dân, mặt thoắt cái lạnh xuống.